Ông Dương Thần Lâm sinh ra trong một gia đình bần nông ở Chu Khẩu (Hà Nam, Trung Quốc). Mẹ ông qua đời vì bệnh tật. Cha một mình nuôi nấng ông trưởng thành. Sau này, cha ông cũng vì mệt mỏi quá độ, mắc bệnh rồi qua đời. Cha qua đời khi ông Dương ở độ tuổi thiếu niên, để mưu sinh, ông đi khắp nơi kiếm sống, trải qua trăm nỗi cay đắng và tủi nhục.
Dương Thần Lâm đến Vũ Hán, tìm một công việc ở công trường xây dựng. Nhiều năm sau, khi đã dành dụm được khoản tiền nhỏ, ông đã mở một quầy bán rau ở chợ. Quầy rau này đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời ông, theo Sohu.
Một buổi sáng sớm tháng 5/1992, Dương Thần Lâm đang dựng quầy rau và đi đổ rác thì nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Ông nhìn thấy một chiếc nôi trên bãi cỏ cạnh thùng rác, bên trong là một bé gái mới chỉ vài tháng tuổi. Ông đã mang chiếc nôi đi hỏi han khắp nơi nhưng không ai nhận là ba mẹ của đứa trẻ. Nhiều người khuyên ông nên để đứa trẻ lại chỗ cũ, vì nó sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của ông.
Tuy nhiên, nhìn đứa trẻ đáng yêu, ông không cầm được lòng mà đưa bé về nhà mình nuôi. Ông cũng hy vọng người thân của đứa trẻ biết tin sẽ đến nhận con.
Ở phòng trọ ông thuê, người chủ nhà cũng cặn kẽ chỉ cho ông cách chăm sóc trẻ nhỏ. Ông đã dành số tiền ít ỏi của mình để mua sữa, quần áo chăm sóc đứa bé.
Một số người cho rằng ông đang tự chuốc lấy rắc rối. Nhưng nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày, lòng ông dịu lại. Ông hạnh phúc khi con gái cất tiếng gọi bố. Ông đặt tên cho con là Tĩnh Tĩnh.
2 năm sau, một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Một buổi chiều năm 1994, khi những người bán hàng khác đã đóng cửa, ông Dương Thần Lâm một lần nữa lại bắt gặp một đứa trẻ hơn 1 tuổi đang đứng cạnh thùng rác, nhặt thức ăn thừa. Ông Dương thấy đứa trẻ tội nghiệp, đã mua một hộp cơm chiên trứng và một hộp sữa cho đứa bé ăn rồi hỏi bố mẹ ở đâu.
Đứa bé chỉ chăm chú ăn, vì chưa thể nói chuyện nên không thể trả lời ông. Ông Dương đã đưa cô bé đến đồn cảnh sát nhưng họ không tìm được bố mẹ đẻ cho cô bé. Vừa lúc ông chuẩn bị rời đi, cô bé nắm lấy áo của ông rồi gọi tiếng "bố". Ông Dương lại đưa đứa bé này về nuôi dưỡng và đặt tên là Tiểu Tĩnh.
Ông xem hai đứa trẻ như con ruột, lo lắng và cho chúng đến trường như bao đứa trẻ khác. Để lo cho đời sống của gia đình nhỏ, ngày nào ông cũng dậy sớm, thức khuya. Ban ngày, ông đi bán rau, còn tối thì ông đi bán thêm bánh xèo và trái cây ở cổng trường.
Từ đó ông một mình nuôi 2 cô con gái. Lúc này những người phụ nữ ban đầu có ý định gả cho ông đều từ bỏ vì họ cho rằng ông quá nghèo lại còn gánh thêm 2 người con. Nhưng ông không hề hối hận.
Sau hơn 10 năm, ông mệt mỏi đến nỗi tóc bạc trắng, hai chân đau đớn vì bệnh khớp. Nhưng vì con, ông vẫn cố gắng.
Lên cấp 2, con gái lớn Tĩnh Tĩnh sốc khi biết sự thật mình là con gái nuôi. Từ đó, cô hiểu cha là người vĩ đại thế nào, đã chịu bao khó khăn để nuôi cô nên người. Từ đó, cô càng chăm chỉ học hành hơn. Năm 2010, cô được nhận vào trường Đại học Vũ Hán.
Để giảm bớt gánh nặng tài chính cho cha, cô đã viết thư cho nhà trường kể về hoàn cảnh của gia đình mình. Trường đại học đã miễn học phí cho cô và còn trao học bổng 10.000 Nhân dân tệ (hơn 35 triệu đồng theo tỷ giá hiện tại).
Người con thứ hai biết cha vất vả nên có ý định nghỉ học để đi làm phụ cha nhưng không được chấp thuận. Lần đầu tiên cô chứng kiến ông Dương nổi giận với mình nên cũng ý thức được tình thương của cha. Cuối cùng, cô cố gắng học và được nhận vào trường quân sự mà mình yêu thích.
Sau khi nhập học học viện quân sự, nhà trường tổ chức khám sức khỏe vô tình tìm được ba mẹ ruột của cô thông qua xét nghiệm DNA. Ba mẹ ruột vì biết cô có một tương lai rộng mở nên đã có ý định muốn nhận lại con.
Khi cô vừa tan học và đang trên đường về nhà, phụ ông Dương bán rau, ba mẹ ruột đã đến gặp, giải thích vì nhà nghèo nên bỏ rơi cô và ngỏ ý định muốn cô về sống với họ. Lúc này, ông cũng kể hết mọi chuyện và để cho cô tự ý quyết định.
Sau đó ít ngày, Tiểu Tĩnh quyết định không quay về với cha mẹ ruột. Cô nói rằng mình chỉ có một người cha là ông Dương Thần Lâm.
Hiện tại, hai cô con gái của ông Dương đã có sự nghiệp thành công và ông cũng đang sống một cuộc sống tuổi già hạnh phúc. Câu chuyện của ông Dương sau này được nhiều người ca tụng, cảm động tấm lòng nhân hậu của ông.