Nguyễn Viết Quân: Hành trình xuyên Việt – Khát vọng Tự do và Độc lập

VOH - Trong không khí thiêng liêng ngày 30/4, khi cả nước kỷ niệm chiến thắng lịch sử, Nguyễn Viết Quân (1996, Nghệ An) cũng đang viết tiếp hành trình tự do đầy nghị lực và khát vọng của riêng mình.

Từ Nghệ An, Quân đã khởi hành bằng chiếc xe máy, vượt qua hàng ngàn cây số, để muốn truyền đi thông điệp: “Người khuyết tật cũng có thể sống độc lập, có khát vọng và dám ước mơ.”. Đây không chỉ là lời nhắc nhở về sức mạnh của ý chí con người, mà còn là khẳng định về một nền tự do mà mỗi cá nhân, bất kể có khiếm khuyết trên cơ thể hay hoàn cảnh, chúng ta đều có quyền mơ ước và thực hiện khát vọng của mình.

Với tinh thần ấy, Nguyễn Viết Quân hòa vào không khí đại lễ 30/4, thể hiện sức mạnh của ý chí và sự kiên cường, đi trên con đường của chính mình, như những anh hùng đã từng bước đi để giành lại độc lập cho dân tộc.

VOH đã có buổi gặp gỡ và lắng nghe những chia sẻ từ chàng trai đầy nghị lực ấy, người đã tiếp thêm niềm tin cho tất cả chúng ta về một cuộc sống đầy ước mơ, đầy khát vọng, không giới hạn bởi bất kỳ điều gì.

z6555972660694_2523d000e19204cc625166ecbdaab791
Tự do không chỉ là điểm đến, mà là hành trình kiên cường trên từng cây số – Nguyễn Viết Quân và chiếc xe đầy khát vọng giữa lòng Sài Gòn 30/4.

VOH: Viết Quân đã lên kế hoạch cho hành trình này như thế nào?

Viết Quân: Quân xuất phát từ ngày 26/3 với ý định đi ngang qua các tỉnh thì Quân sẽ ở lại, để nghỉ ngơi đôi chút.

Khi xe đến Quy Nhơn, Quân quyết định chạy thẳng vào Sài Gòn luôn. Mục đích là muốn tranh thủ thời gian sớm nhất có thể để kịp trải qua những khoảnh khắc đại lễ 30/4 sắp tới.

Nghĩ rằng dịp lễ sẽ rất đông, chen vào sẽ khó, nên Quân chọn đi sớm.

VOH: Quân có thể chia sẻ thêm về hành trình trên chiếc xe máy “đặc biệt” ấy?

Viết Quân: Mình sinh ra là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường. Nhưng đến năm 5 tuổi, sau một trận sốt cao kèm co giật, mình bị ảnh hưởng và khuyết tật ở phần chân. Dù vậy, mình vẫn quyết định chọn xe máy làm người bạn đồng hành cho hành trình này.

Thứ nhất, mình muốn tự mình trải nghiệm nét văn hóa, phong tục, tập quán đặc trưng của từng tỉnh mà mình đi qua. Thứ hai, đi xe máy giúp mình chủ động trong mọi hướng đi, thời gian, điểm đến. Và thứ ba, mình kết hợp hành trình này với việc bán hàng để có thể tự trang trải chi phí – vì mình không nhận bất kỳ sự hỗ trợ nào.

Mình muốn dùng chính khuyết điểm của bản thân để vượt qua những rào cản, khó khăn và tin rằng sau tất cả, mình sẽ nhận được “phần quà” xứng đáng của cuộc sống.

VOH: Trong suốt hành trình đó, có ai đồng hành hay giúp đỡ Quân không?

Viết Quân: Rất may mắn là trong suốt hành trình, mỗi lần đi qua một tỉnh nào đó, mình đều nhận được sự yêu thương và giúp đỡ từ người dân địa phương. Họ đều quan tâm, chia sẻ và còn mời mình vào nhà.

Ngoài ra, mình cũng có nhận được một chút hỗ trợ từ cộng đồng mạng. Nhưng mình chỉ nhận vừa đủ, để chi trả cho chi phí xăng xe, ăn uống và mua những vật dụng cần thiết phục vụ cho việc quay và sử dụng trong hành trình. 

Phần còn lại, mình chia sẻ lại cho một vài người khuyết tật khác mà mình gặp trên đường, những người đang bán hàng rong, sống trong hoàn cảnh rất khó khăn.

z6555972675060_9eca66ce7b4b93fce5811a08858107c9
Giữa dòng người đổ về trung tâm thành phố mừng đại lễ 30/4, Nguyễn Viết Quân rạng rỡ bên những người bạn mới, lan toả tinh thần đoàn kết, niềm tự hào và khát vọng vươn lên không giới hạn.

VOH: Anh có thể chia sẻ một khoảnh khắc hoặc một câu chuyện đọng lại trong anh?

Viết Quân: Khoảnh khắc khiến mình nhớ nhất trong suốt hành trình này là lần mình bị sự cố trên đường. Hôm đó trời đã tối, đường vắng, xung quanh chỉ có những dãy nhà đã tắt đèn. Xe mình thì bị hỏng mà lại không có ai giúp đỡ.

Lúc đó, mình thực sự rơi vào cảm giác bất lực và đơn độc. Mình quay một đoạn video ngắn, chỉ khoảng 10 phút thôi, như một cách để lưu lại khoảnh khắc "hậu trường" của chính cuộc đời mình.

Rất may, sau đó có một chú sống gần khu vực đó đã thấy và ra hỏi thăm. Chú giúp mình sửa xe, chia sẻ đồ ăn và nói chuyện rất thân tình. Với mình, khoảnh khắc đó nhỏ thôi, nhưng là một cú chạm ấm áp giữa cuộc đời, đủ để mình có thêm niềm tin mà tiếp tục đi tiếp. Qua đây, mình cũng xin gửi một lời cảm ơn chân thành đến người chú hôm đó đã giúp mình rất nhiều.

VOH: Cảm xúc của anh những lúc đó như thế nào?

Viết Quân: Mình rất ấn tượng và xúc động từ chính tình cảm và sự yêu thương mà mọi người dành cho mình. Thật lòng mà nói, cả cuộc đời mình chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày mình được đón nhận nhiều sự quan tâm như vậy.

Trước khi bắt đầu chuyến đi, mình luôn tự hỏi: “Liệu có ai chào đón mình không? Liệu có ai muốn trò chuyện, hay đơn giản là mua giúp mình một vài gói hạt?” Lúc đó, mình thực sự không dám tin bản thân có thể tạo được sự kết nối với người khác.

Nhưng khi đã đặt chân lên đường, đi qua từng vùng miền, gặp gỡ từng con người, mình mới nhận ra một điều: Mình không hề cô đơn. Mình cảm thấy hạnh phúc thật sự khi được yêu quý, được thấu hiểu và được cảm thông. Và tình cảm ấy, đến từ khắp mọi miền đất nước là món quà lớn nhất mà hành trình này mang lại cho mình.

z6555972674820_ea857da159077839dfd1b84c795bf183
“Nếu mình cố gắng nhiều hơn người bình thường một chút, thì dù ngày hôm nay chưa thể làm được, thì 10 ngày, 20 ngày, hoặc một thời gian sau, mình cũng sẽ đến được đích. Quan trọng là không bỏ cuộc.” - Nguyễn Viết Quân

VOH: Với những khó khăn mà anh đã gặp phải trong suốt hành trình, anh nghĩ yếu tố nào là quan trọng nhất để một người có khiếm khuyết thể chất có thể sống độc lập, tự tin và theo đuổi ước mơ của mình?

Viết Quân: Điều quan trọng nhất chính là ý chí và khát khao của bản thân. Mình có thực sự muốn thực hiện ước mơ của mình hay không, hay chỉ dừng lại ở việc nghĩ về nó? Trong hành trình này, mình học được rằng nếu mình cố gắng nhiều hơn người bình thường một chút, thì dù ngày hôm nay chưa thể làm được, thì 10 ngày, 20 ngày, hoặc một thời gian sau, mình cũng sẽ đến được đích. Quan trọng là không bỏ cuộc.

VOH: Ngày 30/4 là ngày trọng đại, đánh dấu sự thống nhất đất nước. Anh cảm nhận như thế nào khi hòa mình vào cùng mọi người và chiêm ngưỡng vẻ đẹp đất nước trong hành trình của mình?

Viết Quân: Khi mình đặt chân đến Sài Gòn, mình cảm nhận được một niềm hạnh phúc sâu sắc. Đó là niềm tự hào khi nghĩ về những hy sinh, những nỗ lực mà cha ông đã đánh đổi để cho chúng ta có được sự độc lập và cuộc sống hòa bình như hôm nay. Mình cảm thấy vô cùng hãnh diện và hào hứng khi được sống trong một đất nước tự do, bình yên.

Sau những hành trình này, mình muốn gửi đến tất cả những người khuyết tật và tất cả những ai yêu thương mình một thông điệp: Đừng bao giờ nghĩ rằng vì có khiếm khuyết mà mình không thể tham gia hay không thể đạt được ước mơ. Như Bác Hồ đã nói, “Không gì quý giá hơn độc lập, tự do và hạnh phúc”. Mỗi con người đều có quyền bình đẳng, có quyền làm mọi thứ và có quyền thực hiện ước mơ của mình.

VOH: Sau hành trình đến với Sài Gòn, anh có dự định gì tiếp theo để truyền cảm hứng cho cộng đồng và phát triển ước mơ của mình?

Viết Quân: Mình sẽ tiếp tục hành trình này đi về Cà Mau. Mặc dù chưa chắc chắn sẽ đi tiếp được đến đâu, nhưng mình muốn đến Hà Nội vào dịp Quốc khánh 2/9 để tham gia các sự kiện. Đó là mong muốn của mình, nhưng mình cũng chưa biết chắc liệu sức khỏe và chặng đường phía trước có thể cho phép mình hoàn thành được không. Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để đi đến cuối hành trình, để xem sức khỏe của mình có thể đạt được mục tiêu này hay không.

VOH: Với ý chí và quyết tâm mạnh mẽ của Quân, mình tin chắc rằng Quân sẽ đạt được tất cả những gì mình mong muốn. Chúc Quân sẽ có một hành trình thật thành công, trải nghiệm thêm nhiều khoảnh khắc tuyệt vời và khám phá được những nền văn hóa đặc sắc của các tỉnh thành khác nhau.

Bình luận