Khi yêu tôi chọn yêu hết mình, có bao nhiêu cũng muốn dâng hiến cho người mình yêu. Tôi không muốn giữ bí mật gì với người đó, dù là chuyện thầm kín, riêng tư, chuyện không hay tôi đều thành thật, không che dấu.
Tôi từng tin thật lòng sẽ đổi được chân thành. Nhưng tôi sai rồi… điều tôi nhận được là nước mắt và những nếp nhăn ngày một nhiều của cha mẹ…
Tin yêu anh, tôi không muốn giữ bí mật, dù là chuyện không hay ho gì
Bình Thuận xinh đẹp, sóng biển rì rào, nó vỗ về tôi lớn lên, ở đó tôi gặp người tôi yêu, chúng tôi là người cùng quê. Và rồi cũng với tiếng gió biển rít từng hồi, những gợn sóng cuộn trào dữ dội, nó viết nên bản tình ca đầy giông bão của tôi.
Trước khi yêu anh tôi từng yêu 2 người và với cả 2 người đó tôi đều đi quá giới hạn. Nói tôi phóng túng cũng được, không biết giữ mình cũng được, tôi chấp nhận hết. Nhưng đã yêu tôi muốn cháy hết mình, tôi muốn được cùng người yêu trải qua hết mọi cung bậc cảm xúc trong tình yêu. Tôi thừa nhận tuổi trẻ của mình “nông nổi”.
Anh là người thứ 3 tôi gặp, yêu nhau được một năm, tôi nghĩ tình yêu đủ lớn, tôi đủ niềm tin nên quyết định kể cho anh nghe về chuyện tình giữa tôi và người cũ. Tôi không dấu diếm hay bạo biện lần đầu tiên đi quá giới hạn của mình với anh ta. Anh lắng nghe, không nói gì, cũng không giận dỗi, vẫn chấp nhận yêu tôi.
Yêu nhau được một năm, tôi nghĩ tình yêu đủ lớn, tôi đủ niềm tin nên quyết định kể cho anh nghe về chuyện tình giữa tôi và người cũ (Nguồn ảnh: Internet)
Một tuần sau, bỗng dưng gia đình anh biết chuyện quá khứ của tôi. Trong tin đồn có sự thật nhưng cũng có chuyện sai. Họ biết tôi trước khi đến với anh đã "thất tiết" nên không chấp nhận và muốn chúng tôi chia tay.
Tôi hoang mang vì chuyện đó đã xảy ra cách đây 6 năm, ai lại có thể biết để đi tố cáo? Tôi bổng sinh nghi, có khi nào là anh, chính anh đã nói chuyện bí mật của tôi với cha mẹ anh? Nhưng anh làm vậy để làm gì?
Chuyện vỡ lở, tôi cũng không chất vấn, anh cũng không chia tay. Dù gia đình anh cấm cản, chúng tôi vẫn tiếp tục qua lại với nhau.
Thời gian trôi nhanh, mọi sự nguôi ngoai đi, thấy tôi và anh thương nhau thật lòng, anh cũng đã lớn, đã 32 cái xuân xanh nên gia đình có ý năm sau cho chúng tôi kết hôn.
Tôi có thai... Gia đình anh không chấp nhận, anh cũng không thiết tha
Bản thân vốn đã không còn trong sạch, tôi thật lòng với anh, chúng tôi đã có dự định kết hôn nên tôi một lần nữa dại khờ trao hết cho anh mà đâu có ngờ…
Trước ngày cưới, tôi phát hiện mình có bầu, tôi nói với anh và gia đình anh. Họ lập tức thay đổi suy nghĩ và không muốn cưới tôi nữa. Tôi coi cút, thất vọng nhưng trách ai bây giờ, trách mình thôi, bản thân tôi quá ngu dại… thì tôi chịu.
Nhưng "con dại, cái mang", bản thân tôi bị hất hủi đã đành, lại còn khiến cha mẹ bị cười chê, mang tiếng. Tôi ôm bụng bầu ngày càng to vượt mặt về nhà cha mẹ cưu mang. Trong suốt quá trình mang thai và sinh con duy chỉ có họ bên cạnh… động viên, chăm sóc.
Còn anh, tuy có lo về vật chất nhưng tình cảm khá hời hợt, nhạt nhòa. Giữa chúng tôi có nhiều chuyện xảy ra, xích mích không đếm xuể. Từ dạo đó đến nay, gặp nhau trên đầu ngón tay vì bị ngăn cấm. Nhiều lúc giữa 2 người bất đồng quan điểm, cải vả, có gặp cũng có chuyện để gây lại thêm buồn tủi. Có lần tôi nói với anh: “Nếu không đến được với nhau thì thôi, tôi nuôi con một mình anh đừng chu cấp gì nữa, tôi không cần”, anh chỉ im lặng.
Bé con sinh ra trộm vía bú tốt, ngủ ngoan, mạnh giỏi, chắc nó biết mẹ nó mệt mỏi và chỉ có một mình nên không quấy khóc nhiều. Đôi lúc đói chỉ ngo ngoe, ậm ẹ, tôi vổ vổ, cho con bú rồi lại thôi. Trong thời gian mang thai tôi stress nên ít sữa phải để con uống thêm sữa ngoài. Tội nghiệp con tôi, mới ra đời đã không có một gia đình hoàn chỉnh. Mỗi lần ôm con, nhớ đến anh và những xích mích hai bên gia đình tôi lại buồn rười rượi và thấy thương con ray rứt.
Rồi tôi phải làm giấy khai sinh cho con, tôi gọi anh cùng lên phường vì anh là cha bé, tôi vẫn đồng ý con mang họ cha dù nhà người ta không cưới xin gì tôi. Nhưng phường yêu cầu phải có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn hoặc phải đi xét nghiệm ADN chứng minh thì con mới được mang họ cha. Anh không làm, ừ thì có lẽ sau bao nhiêu chuyện, anh nghe gia đình và cũng không muốn đăng ký kết hôn với tôi. Cuối cùng, con tôi mang họ mẹ.
Mỗi lần ôm con, nhớ đến anh và những xích mích hai bên gia đình tôi lại buồn rười rượi và thấy thương con rây rứt (Nguồn ảnh: Internet)
Tôi ở như vậy bên nhà mẹ đẻ đến khi con được 6 tháng thì nhà anh chấp nhận cháu, muốn đưa tôi và con về. Họ không tổ chức đám cưới, và không nói với tôi một lời, họ lẳng lặng nói với anh bảo anh đón tôi về. Cha mẹ tôi không đồng ý, họ muốn ít nhất cũng phải có một lời nói trước khi đưa tôi đi. Cha mẹ anh khăng khăng không bao giờ có suy nghĩ qua nói chuyện với nhà tôi. Nếu nhà tôi không ngoan ngoãn đồng ý họ sẽ kêu anh cưới người khác. Còn tôi chấp nhận thì anh qua chở tôi về là xong, không thì thôi, không có năn nỉ gì hết.
Tôi biết tôi ngu, tôi có bầu, có con trước hôn nhân thì tôi chịu. Nhưng tôi đã nhường một bước không cần cưới xin, không đòi sính lễ, chỉ là một cuộc gặp mặt, một cuộc nói chuyện cũng khó khăn đến vậy ư?
Nếu họ thật lòng muốn tôi về đó ít nhất cũng phải nói với cha mẹ tôi một tiếng. Từ lúc sinh con đến giờ họ cũng không qua nhìn mặt cháu một lần nào. Duy chỉ có anh chu cấp tiền và lâu lâu có đến thăm, nhưng số lần đếm trên đầu ngón tay.
Tôi trách tôi quá ngu dại đã để xảy ra chuyện này nhưng tôi cũng trách họ sao quá nhẫn tâm, cùng là bậc cha mẹ với nhau sao lại có thể đối xử với cha mẹ tôi bạc bẽo như vậy. Nếu thời gian quay trở lại tôi nhất định sẽ không để xảy ra cớ sự này, vì trách nhiệm và sự sỉ vả không chỉ một mình tôi gánh mà người ta còn đem cha mẹ tôi ra bàn tán, cười khinh.
Thật, tôi không biết bản thân có nên vì con mà chấp nhận tủi nhục, “mặt dày” về nhà anh sống không? Họ không muốn qua nói chuyện với cha mẹ tôi, không xác nhận danh phận cho tôi. Vậy thì có khi họ chỉ muốn con tôi, về sau giữa tôi và anh không hạnh phúc, "cơm không lành, canh không ngọt", người ta có đuổi tôi đi tôi cũng đâu làm được gì…
Là con gái, "không nên thân", tôi khiến cha mẹ không được tôn trọng, con sinh ra thiếu thốn tình thương và bản thân lại không có được một hôn lễ đàng hoàng để danh chính, cho ngôn thuận.
Câu chuyện của tôi cũng là bài học "đắt giá" cho những cô gái nhẹ dạ, cả tin và muốn yêu hết mình. Trải qua nhiều sóng gió, tôi thành thật khuyên: "Một bước yêu, vạn dặm đau, thân con gái nhất định phải giữ. Đừng nghĩ rằng người ta sẽ yêu bạn một đời. Lúc yêu nhau thề non hẹn biển nhưng khi có chuyện họ sẵn sàng phủi tay, trốn tránh. Mọi đau khổ không chỉ một mình bạn gánh mà nó còn khiến cha mẹ khắc khoải lo âu, nhọc lòng."
Nghe lại câu chuyện và lời tư vấn của Chuyên gia tâm lý - Tiến sĩ Lý Thị Mai tại đây!