Những bài thơ Hữu Thỉnh đong đầy cảm xúc

VOH - Cùng đến với những bài thơ Hữu Thỉnh để "phiêu" cùng những dòng thơ tinh tế, đầy cảm xúc về kháng chiến, cuộc đời, con người.

Hữu Thỉnh là ai?

Hữu Thỉnh (sinh năm 1942) có tên thật là Nguyễn Hữu Thỉnh, bút danh Vũ Hữu. Ông là nhà thơ, nhà văn, đồng thời là nguyên chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam giai đoạn 2000 - 2020.

tho-huu-thinh-voh-1
Hữu Thỉnh là một nhà thơ lớn của nền văn học Việt Nam - Ảnh: Internet

Sinh ra tại Tam Đảo, Vĩnh Phúc trong gia đình nông dân có truyền thống Nho học nhưng tuổi thơ của Hữu Thỉnh không mấy êm đềm. Sáu tuổi, ông phải sống cùng bác ruột, mười tuổi đã phải đi phu, làm đủ mọi việc cho các đồn binh Pháp.

Năm 1954, Hữu Thỉnh mới có cơ hội được đến trường. Năm 1963, ông tốt nghiệp phổ thông và nhập ngũ, trở thành lính thuộc Trung đoàn 202. Tại đây, ông trải qua nhiều hoạt động như chăn bò, học lái xe tăng, làm cán bộ tiểu đội, dạy bổ túc văn hóa, viết báo,... 

Từ những tháng ngày gian khó ấy, Hữu Thỉnh đã trưởng thành và bắt đầu sự nghiệp văn học. Ông trở thành một nhà thơ lớn của nền thi ca Việt Nam sau 1945 với những tác phẩm nổi tiếng như "Sang thu", "Thương lượng với thời gian", "Âm vang chiến hào"...

Những bài thơ Hữu Thỉnh hay nhất

Thơ Hữu Thỉnh mang đậm dấu ấn của một tâm hồn nhạy cảm, luôn giằng xé giữa hai miền sáng tối, giữa nỗi đau và vẻ đẹp của cuộc sống. Nhờ vốn sống phong phú và khả năng quan sát tinh tế, ông đã chắt lọc những trải nghiệm sâu sắc đưa vào từng câu thơ.

Điểm nổi bật trong thơ Hữu Thỉnh là khả năng sử dụng ngôn từ điêu luyện. Ông thường sử dụng các biện pháp tu từ như ẩn dụ, nhân hóa,... một cách tinh tế, tạo nên những hình ảnh thơ độc đáo và giàu sức gợi. Nhờ vậy, những vần thơ của Hữu Thỉnh không chỉ mang tính tả thực mà còn khơi gợi cảm xúc, suy tư cho người đọc.

Sang thu

Bỗng nhận ra hương ổi

Phả vào trong gió se

Sương chùng chình qua ngõ

Hình như thu đã về

 

Sông được lúc dềnh dàng

Chim bắt đầu vội vã

Có đám mây mùa hạ

Vắt nửa mình sang thu

 

Vẫn còn bao nhiêu nắng

Đã vơi dần cơn mưa

Sấm cũng bớt bất ngờ

Trên hàng cây đứng tuổi.

tho-huu-thinh-voh-2
Ảnh: Canva

Trên một chiếc xe tăng

Năm anh em trên một chiếc xe tăng,

Như năm bông hoa nở cùng một cội,

Như năm ngón tay trên một bàn tay,

Ðã xung trận cả năm người như một.

 

Vào lính xe tăng anh trước anh sau,

Nết ăn ở người thì lạnh, nóng,

Khi đã hát hòa cùng một giọng,

Một người đau tất cả quên ăn.

 

Năm anh em mỗi đứa một quê,

Ðã lên xe là cùng một hướng,

Đã lên xe là chung khổ sướng,

Trước quân thù nhất loạt xông lên.

 

Năm anh em mang năm cái tên,

Đã lên xe không còn tên riêng nữa,

Trên tháp pháo một ngôi sao màu lửa,

Năm quả tim một nhịp đập dồn.

 

Một con đường đất đỏ như son,

Một màu rừng xanh bạt ngàn hy vọng,

Một ý chí bay ra đầu ngọn súng,

Một niềm tin nghiến nát mọi quân thù.

Thơ viết ở biển

Anh xa em

Trăng cũng lẻ

Mặt trời cũng lẻ

Biển vẫn cậy mình dài rộng thế

Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn

Gió không phải là roi mà đá núi phải mòn

Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím

Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến

Vì sóng đã làm anh

Nghiêng ngả

Vì em...

Xứ Phật

Thu hết mọi tiếng chuông thành một sắc áo vàng

Mây lót ổ chim gù bên kinh kệ

Hoa xứ Phật dặt dìu hương nhập thế

Người giữa đời thổn thức muốn thành sư.

Hỏi

Tôi hỏi đất: Đất sống với đất như thế nào?

- Chúng tôi tôn cao nhau

 

Tôi hỏi nước: Nước sống với nước như thế nào?

- Chúng tôi làm đầy nhau

 

Tôi hỏi cỏ: Cỏ sống với cỏ như thế nào?

- Chúng tôi đan vào nhau

Làm nên những chân trời

 

Tôi hỏi người:

- Người sống với người như thế nào?

 

Tôi hỏi người:

- Người sống với người như thế nào?

 

Tôi hỏi người:

- Người sống với người như thế nào?

Xa vắng

Xa vắng quá bồn chồn đi hỏi cát

Đường đông người, đâu nhỉ dấu chân em

Xa vắng quá một mình đi hỏi bến

Người sang đò có dặn sóng gì thêm

 

Xa vắng quá tần ngần đi hỏi chợ

Người mua gương dạo ấy có hay về?

Người mua gương đã một lần trở lại

Soi tưng bừng, rồi lặng lẽ quay đi.

tho-huu-thinh-voh-3
Ảnh: Canva

Chiều sông Thương

Đi suốt cả ngày thu

Vẫn chưa về tới ngõ

Dùng dằng hoa quan họ

Nở tím bên sông Thương

 

Nước vẫn nước đôi dòng

Chiều vẫn chiều lưỡi hái

Những gì sông muốn nói

Cánh buồm đang hát lên

 

Đám mây trên Việt Yên

Rủ bóng về Bố Hạ

Lúa cúi mình giấu quả

Ruộng bời con gió xanh

 

Nước màu đang chảy ngoan

Giữa lòng mương máng nổi

Mạ đã thò lá mới

Trên lớp bùn sếnh sang

 

Cho sắc mặt mùa màng

Đất quê mình thịnh vượng

Những gì ta gửi gắm

Sắp vàng hoe bốn bên

 

Hạt phù sa rất quen

Sao mà như cổ tích

Mấy cô coi máy nước

Mắt dài như dao cau

 

Ôi con sông màu nâu

Ôi con sông màu biếc

Dâng cho mùa sắp gặt

Bồi cho mùa phôi phai

 

Nắng thu đang trải đầy

Đã trăng non múi bưởi

Bên cầu con nghé đợi

Cả chiều thu sang sông.

Sức bền của đất

Đom đóm bay ra hoa gạo đỏ

Mẹ ở nhà đã cất áo bông

Mẹ có ra bờ sông

Qua bến đò tiễn con dạo trước

Đường xuống bến có mười sáu bậc

Mẹ nhớ thương đã bạc mái đầu...

 

Trận địa của con nối tới bến sông

Có cái khát của nhiều trận đánh

Có niềm vui trước mỗi cơn mưa

Khum bàn tay vốc đom đóm bay ra

Kỷ niệm lập loè những đêm bám chốt

Kẻ thù trước mặt

A.R.15 xả đạn liên hồi

Cối cá nhân kêu dóng một

Pháo tầm xa cố tình thay quy luật

B.52 hay nhè trước mỗi bữa ăn

Cây cối thưa dần

Màu nguỵ trang cuối cùng là màu của đất.

Và mẹ là người chúng con thương nhớ nhất

Đất nước ngày có giặc

Mẹ vẫn đỏ miếng trầu

Ấm một vùng tin cậy phía sau.

 

Sóng đánh cao trên mặt nước Sa Thầy

Pháo giặc hầm hầm Đắc Siêng, Đắc Mót

Đường Mười Tám như dây bị đứt

Rơi rụng hai bên những ung nhọt quân thù

Chúng con ở đây hai mươi tám ngày qua

Vừa im lặng vừa ồn ào trên chốt

Phơi chiếc khăn sương sớm mai rửa mặt

Ngủ nhát gừng giữa hai đợt tấn công

Tay thêm chai mỗi bận moi hầm

Ném cho nhau những khẩu phần khô khốc

Mười sáu bận quân thù bắn truyền đơn xin nhặt xác

Mặt chúng nó rung lên những chữ nghĩa đen xì...

 

Mây trôi trước mặt Đắc- Bờ- Si

Ai đốt rẫy cỏ thơm như mía nướng

Đất chiến hào như một người hay chuyện

Ta chưa một lần được thư thả đất ơi

Ta chưa một lần nói được nên lời

Lòng của ta với mẹ!

 

Xanh xao nước trời mùa khô rất trẻ

Hầm hập quanh người đất đổ mồ hôi

Đưa mắt cho nhau trò chuyện không lời

 

Đồng đội của ta

Người giữ A.K, người ghìm B.41

Đồng đội hay cười qua hàm răng cắn chặt

Nụ cười mát lành như mây trắng bay qua

Ta đi từ đầu sông Lô đến cuối sông Thương

Từ thung lũng Sa Thầy ra sông Trường trắng cát

Đất vẫn đất của dân ca và mía mật

Gió thổi rừng lồ ô xao xuyến biết bao nhiêu

Vẫn chiếc cối xay cười ra hạt trắng tinh

Vẫn cây chuối cuối vườn hay ngẫm nghĩ

Con dao băm bèo, cái xa cuốn chỉ

Phấp phới buồm nâu chiều mỏng tang

Đất bận quanh năm điệp khúc mùa màng

Chị búi tóc cao hơn, chịu thương chịu khó

Mẹ vẫn đong bữa ăn bằng chiếc lon nho nhỏ

Quá nữa những cánh đồng dành cho đứa con xa

 

Sức lực nào từ mạch đất ông cha

Chuyền đến tận chiến hào hăm hở thế

Ánh sáng nào từ mênh mông lòng mẹ

Soi cho ta qua khe ngắm đầu ruồi

Ta lớn lên kịp đến chiến trường này

Để đối địch với quân thù đang quẫy cựa

Này đồng đội, này nhân dân, bè bạn nữa

 

Mẹ ở nhà cứ yên tâm về con

Kẻ thù lẩn nhanh hơn, thụt đầu trong vỏ cứng

Lấy pháo và bom để xua cơn hốt hoảng

Tung truyền đơn trắng dã âm mưu

Dây thép gai cuốn dài bao nhiêu

Đối với chúng ta lại còn quá trống

Kẻ thù hô hào gia tăng quần áo mỏng

Lại rất thích dày vỏ thép chiến xa

 

Phòng thủ bê tông, bao cát, mìn chờ

Chưa yên dạ, tiêm thêm liều kích thích...

Kẻ thù không ưng ta gọi anh em

Đừng chú bác ông bà gì ráo

Muốn phá vỡ những giọt quê hương lặn sâu trong máu

Chúng nhổ làng đi, dồn vô "ấp dân sinh"

Kẻ thù làm cho ta thương nhớ nhiều hơn, sôi sục gấp trăm lần

 

Con gái con trai nhớ nhau qua bãi bom toạ độ

Màu mạ xanh thành màu che chở

Hang đá không đèn nuôi trí tạo thời cơ

Ta hoãn cưới một năm rồi lại hai năm

Đi đánh giặc chân trời in màu thiếp

Có miếng cao nai không sao gửi được

 

Mẹ ta đã ngoài sáu mươi

Nguyên nỗi nhớ thương này

Đủ nuôi lớn cho ta thành dũng sĩ

Xin cảm ơn những khu rừng thiên

Tán lá rợp cho ta trầm tĩnh lại

Chông tẩm thuốc sau nhà, đá mài dao dưới suối

 

Con đường mòn nung đỏ dưới ngàn cây

Một cọng rau gợi nhớ về xuôi

Củ chuối chát ghi mối thù canh cánh

Đêm bên suối sao trời rơi óng ánh

Nhắc ta hoài biển đang vỡ dưới kia

Con đường tấy lên như một lời thề

Đất gọi ta, làng gọi ta, nóng bỏng

Vịn vào cây ven đường nhẵn bóng

 

Ngỡ như đồng đội đỡ ta lên

Những đứa con quen ném bã trầu lấy cớ để yêu nhau

Giờ biết xả trung liên và quăng U.S

Cưa ống bom đi làm ca làm bát

Ngâm giá làm dưa trong thùng đạn bốn mươi li

Giàn mướp ngụy trang lúc lắc xe đi

Lúc nghỉ ngơi chui vào cua-mang- cá

Diệt cứ điểm bắt đầu bằng bóc vỏ

 

Phục kích bất ngờ bắn giặt xóc xâu

Đánh bộc phá theo đội hình cuốn chiếu

Đột kích xe tăng đạp rắn trúng đầu...

Kim nhể gai kim càng phải nhọn

Mẹ dạy con như thế tự bao giờ

Xa mẹ chúng con vỡ nhẽ trăm điều

Ăn trông nồi là nhường nhịn anh em

Ngồi trông hướng là biết thù bóng tối

Chúng con làm ra những bài hát mới

Chiếc võng, con cua... ngôn ngữ của ông bà

Biết đào hào chữ Z, khoét hầm chữ A

Vách nứa hoa chanh cửa xòe nan quạt

Sợi dây rừng cũng làm nên bền chặt

 

Tiếng gọi gà rất cổ mỗi chiều hôm

Gió trẻ trung rung động những khu rừng

Chúng con hát trong giọng trầm đại đội

Đắp nắm đất cho người ở lại

Trận đánh hiểm nghèo: tất cả giơ tay!

Quần áo màu rừng, đôi mắt màu mây

Trái tim thả diều về thăm mẹ

Nỗi nhớ người yêu thêm vào đêm chuẩn bị

Lại những rừng châm, lại những đồi lau...

 

Chiến dịch mở ra thời vụ bắt đầu

Mang cái rét giêng hai đi bám giặc

Mang chất thép định hình trên bàn cát

Qua những cánh đồng đang sủi tăm phù sa

Ta chao chân trên những mảnh bờ

Lặng lẽ nhận sức bền của đất

Đạp cứ điểm

Lần theo từng dấu dép

Ta nhận ra màu bùn qua những cánh đồng chiêm.

 

Trái đất chẳng rộng đâu

Căn nhà ấy ta không ở được

Hai đứa kéo nhau ra ngoài đường

Rầm rập xe đi

Rầm rập người đi

 

Hai đứa ta đành dạt về bên phải

Trái đất chẳng rộng đâu

Ta dắt nhau trú dưới gốc cây

Chim kéo đàn đòi lại

 

Trái đất chẳng rộng đâu

Ta tìm về những ngôi nhà

Những ngôi nhà chật ánh đèn buổi tối

Hạnh phúc của người này là ngăn cách của người kia

 

Trái đất chẳng rộng đâu

Ta hoang dại dưới trời

Lấy tình yêu làm mái nhà che chở.

tho-huu-thinh-voh-4
Ảnh: Canva

Ước

Có cái gì đã rơi

Vừa rơi thêm lần nữa

Chỉ còn một mình anh

Với chiều qua cửa sổ

 

Mùa thu cũng bỏ trời

Đi về miền tiếc nuối

Có con tàu mệt mỏi

Thét còi trong tim anh

 

Ước có em ngoan mềm

Chợt đến cùng ngọn gió

Tóc em hay mây thở

Bàng hoàng trên vai anh.

Hoa tặng

Bông hoa này tới em

Sau bao người mặc cả

Con đường này tới em

Sau bao nhiêu lầm lỡ

 

Người ta đã nhấc lên

Rồi người ta đặt xuống

Anh là kẻ dại khờ

Mua hoa này đem tặng

 

Anh muốn bước thật êm

Nhưng cầm sao nổi gió

Biết vậy em vẫn cười

"Anh xem, hoa vừa nở".

Thơ Hữu Thỉnh về cuộc sống

Mỗi bài thơ của Hữu Thỉnh là một chiêm nghiệm về cuộc đời, được thể hiện một cách chặt chẽ, hàm súc và đầy ám ảnh. Cùng đến với những bài thơ viết cuộc sống để chạm đến một thế giới nghệ thuật độc đáo, mang đậm dấu ấn riêng của tác giả.

Ngõ thu

Mẹ già khom bóng dưới cau

Ngõ thu nắng dãi ngày mau sập chiều

Có gì trời đất mang theo

Thế gian muôn nỗi cánh diều mong manh

Có gì xoáy vực chông chênh

Gió neo tay mẹ bỗng thành thiên thu.

Bầu trời trên giàn mướp

Thu ơi thu ta biết nói thế nào

sương mỏng thế ai mà bình tĩnh được

hứa hẹn bao nhiêu bầu trời trên giàn mướp

lúc hoa vàng thu mới chập chờn thu

 

ngỡ như không phải vất vả chi nhiều

sau tiếng sấm thế là trời mới mẻ

quả đã buông thủng thẳng xuống bờ ao

ta cứ tưởng đất sinh sôi thật dễ

 

trời thu xanh và hoa mướp thu vàng

thưa mẹ

những năm bom nơi con không thể có

 

bến phà con đã qua, rừng già con đã ở

gặp vạt lúa nương con cũng viết thư về

nên không dám

dù một giây sao nhãng

bầu trời này từng dẫn dắt con đi.

Mưa đá

Mưa đá đi tìm nơi dễ vỡ

Thân cây xây xát thật êm đềm

Trẻ con quăng mũ giang tay múa

Người lớn buông rèm lặng đứng xem

 

Đá rơi hạt chắc đầu bông rụng

Ếch nhái kêu ran cỏ hội hè

Hạt lép vồng lên trương với gió

Đồng như canh bạc nước như mê

 

Đường lầy tôi bước không tới nón

Mưa tạnh nhìn lên trái vẫn xanh.

tho-huu-thinh-voh-5
Ảnh: Canva

Tắm mưa

Mưa rào rào bong bóng nở đầy sân

Trời như bông đen nước tràn qua mặt

Sấm làm nhịp cho đôi chân nhảy nhót

Kỳ lưng nhau rúc rích đùa vui

 

Mưa râm ran như bản nhạc không lời

Mưa mát lịm thấm sâu vào da thịt

Mảnh bom vãi mưa cuốn phăng đi hết

Nòng pháo vút cao như một thân măng

 

Nghiêng mũ sắt đầy đổ nước vào hương

Dành riêng pháo trận sau nhân lưới lửa

Bõ khi gánh thùng nước lên ba lần đứng thở

Góp suất nước chia dấp cho pháo mát nòng

 

Ơi cơn mưa thành một nỗi chờ mong

Hơn cả trang thu mấy mùa chưa trở lại

Mưa tạnh hẳn còn tần ngần đứng mãi

Mưa như người nhà một lát đến thăm

 

Quay nhìn nhau trẻ lại bất ngờ

Vương trên mi hạt mưa tròn óng ánh

Chẳng ai biết đã qua trăm trận đánh

Chỉ thấy như úp cá ở đâu về.

Mùa hạ đi đâu

Bà ơi mùa hạ đi đâu?

Chùm vải trọc đầu trốn biệt trên cây

Tiếng sấm trốn lẩn vào mây

Quạt nan nằm nhớ bàn tay của bà

 

Sông gầy, đê doãi chân ra

Mặt trời ngủ sớm, tiếng gà dậy trưa

Khoai sọ mọc chiếc răng thưa

Cóc ngồi cóc nhớ cơn mưa trắng chiều

 

Nghe bà, cháu mặc đã nhiều

Mà sao cái rét vẫn theo vào nhà

Cháu sà vào lòng của bà

Đôi tai đã buốt, tay xoa ấm dần

 

Cái lạnh chạy khỏi đôi chân

Hàm răng thôi khỏi va nhầm vào nhau

Bà ơi cháu đã thấy rồi:

Mùa hạ vào ở trong đôi tay bà.

Thơ Hữu Thỉnh về kháng chiến

Hữu Thỉnh là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ chống Mỹ cứu nước. Thơ ông mang đậm dấu ấn của chiến tranh, thể hiện khí phách anh hùng, tinh thần lạc quan và niềm tin vào chiến thắng của dân tộc.

Giấc ngủ trên đường

Hai đầu cây nhòm xuống võng ta nằm

Suối trong trẻo rung muôn điệp khúc

Súng bên cạnh thâu đêm mắt thức

Ngỏ tâm tình cùng mùi lá cơm xôi

 

Gió từng hồi se sẽ đưa nôi

Trăng tủm tỉm như miệng người sắp hát

Qua binh trạm nhiều thang dây bậc đất

Tiếng chim ngon như ngụm nước lưng đèo

 

Đường ta đi, gian khó chẳng mau quên

Cả cái vấp cũng găm thành nỗi nhớ

Đèo nặng thế mà khi vào giấc ngủ

Cứ hồn nhiên như sau buổi chăn trâu

 

Võng ta nằm thao thức bên nhau

Giấc ngủ sâu, tắm đoạn đường nóng bỏng,

Mặc bom Mỹ cắn vào đêm mơ mộng

Con suối dài cứ hát để đi xa

 

Tiếng hát nâng nhẹ bước chân ta

Qua mỗi cung đường chân trời lại mới

Tim ta đập ở bên kia núi

Chân bồn chồn bước lên sườn non

 

Ngày bắt đầu bằng một tiếng gà quen

Nắng lại đến lay hoài đầu võng

Vừa tung bạt đã Trường Sơn dựng đứng

Như cánh buồm mở biếc đợi đoàn quân.

tho-huu-thinh-voh-6
Ảnh: Canva

Những người mới đến

Không biết bằng cách nào lửa đã nhóm lên

Như không phải củi rừng đang cháy

Có gì đó trong đốm tàn hoa cải

Cứ bay lên làm nhẹ cả người ngồi

 

Lửa vun cao vách đất bóng người

Đang ấm lại bao nỗi niềm để ngỏ

Tiếng suối đổ, hãy nghe suối đổ

Chảy cồn cào ngang dọc mỗi tâm tư

 

Chào ngọn lửa

Xòe bàn tay lạnh cóng

Chúng tôi hơ

Chúng tôi sưởi một chặng đường tất bật

Ngày mai lại nhớ về nơi này

Lại nhớ nhau

Người còn người mất

Lại nhớ mình

Có lúc

Ngồi thảnh thơi như chẳng bận điều gì

 

Lửa ném tàn xua muỗi bay đi

Chỉ còn ta với tình rừng rộng rãi

Quàng vai bạn vô tình ta chạm phải

Cái cựa mình tin cậy của rừng đêm

 

Trước mặt là bao nhiêu miền quê

Sau lưng là bao nhiêu miền quê

Ngọn lửa ta đốt lên ở giữa

Nếu mẹ biết ta còn đông đủ

Đang bập bùng thương nhớ suốt hành lang

Giọt đèn ấy bớt đi nhiều khuya khoắt

Giọt đèn ấy bớt đi nhiều khuya khoắt

Chia bình yên cho mỗi con đường

 

Chúng tôi người chủ những căn hầm

Đốt ngọn lửa để tìm vào tri kỷ

Hầm là nơi che máu che xương

Là cửa sổ mở về hướng mẹ

Mẹ đang đi gánh rạ giữa đồng

Ra chẳng nặng mà nặng nhiều vì gió

Xe gạo ầm ì vượt khẩu ngoài kia

Đã bao lần mẹ nuôi tôi như thế

Những cánh đồng in dấu chân của mẹ

Cứ ngày ngày ra khẩu lệnh cho tôi.

 

Xạ thủ trung liên

Lưỡng quyền cao đen một nốt ruồi

Đang chở che, đang âu yếm mọi người

Tiếp thêm củi bằng bàn tay thô nháp

Những ngón bằng như cây bài tam cúc

Từng bàng hoàng trên mái tóc người yêu

 

Họ tên anh, cả ngày tháng năm sinh

Giặc đánh cắp để loan tin báo tử

Chúng ép anh từ hai phía chiến trường

Anh đi hái rau và đôi khi lại vấp

Anh còn lại sau những lần thay quân

 

Sau những lần hổ vồ

Sau những lần voi đuổi

Sau bữa canh nấm độc cào gan

Giặc đổ quân vào hậu cứ sư đoàn

Hất anh qua biên giới

 

Thèm một chỗ ngồi thư thả bóc măng

Anh xuống dòng Nậm Khìn rửa mặt

Dòng Nậm Khìn từ bên Việt chảy sang

Thèm vỏ sắn lật mình trôi dưới đáy

Biết đồng bào bên nước đói no

Thèm một đầu củi dở, thèm một làn nước đục

Để lần ra tin tức chiến trường

 

Nhưng dòng sông cứ mịt mờ cay đắng

Sông như là không biết có anh

Lửa vì thế đã chín thành than đỏ

Anh vì thế mà yêu thêm ngọn cỏ

Mọc bơ thờ trên chốt giáp ranh

 

Ngọn lửa này

Và hy vọng của anh

Của anh nữa một người giỏi toán

Một thí sinh hy vọng bời bời

Em đồn xong lại đến ngồi bên lửa

Và anh nghe lửa nói với mình

 

Chiến tranh và mơ mộng

Đường mòn và thư em

Lũ bọ cạp rình người trong lá mục

Dòng sông như bữa tiệc sau rừng

 

Anh cắt ngắn từng đoạn dây cháy chậm

Chống gối bò lên đất vùi choáng ép

Nhưng lần sau vẫn không thể dài thêm

Từ cửa mở đến bộc phá viên

Khoảng cách ấy là chân dung tự họa

Và anh thêu trên ngực áo của mình

 

Họ tên, đơn vị

Người ta tìm áo để báo tin cho mẹ

Nếu chẳng may anh ngã xuống nơi đâu

Đến cái chết đã chẳng cần giấu giếm

Trái tim anh càng đập ngang tàng

 

Ngọn lửa này

Và hy vọng

Của anh

Của chúng tôi những người mới đến

Chúng tôi vẫn hát sông Lô, sông Thao, Điện Biên, Tây Bắc

Thương các anh dốc đá tai mèo

Đến lượt chúng tôi dốc đá tai mèo

Mưa trơn quá chân tuồi ra khỏi dép

 

Dốc Pha Đin là cái dốc cuối cùng

Các anh qua để tiến về Hà Nội

Khẩu súng trường tinh vi và ngắn lại

Đường chúng tôi ra trận lại dài thêm

Có chiếc đài bốn pin, có đôi giày cao cổ

 

Mỗi tuổi quân chịu sáu tháng mưa rừng

Lại có những anh hùng

Đến với họ, thơ tìm ra tinh chất

Có người chỉ huy từ lứa chúng tôi lên

Góp cho đất nước nhiều vầng trán

Sống làm người chiến thắng

Cho mẹ mình, cho đời mình đỡ khổ

Còn ao ước nào hơn

Tự do và Đoàn tụ

Vào rừng lấy mật và đẵn gỗ

Thương mẹ và yêu em

Còn hạnh phúc nào hơn

Tổ quốc!

 

Chính mơ ước cho chúng tôi bóng mát

Qua bãi bom cây cối cộc cằn

Nhìn ngọn lửa lại nhìn nhau

Bỗng lạ

Lòng cứ đầy những Bình Định, Nha Trang...

Xin cám ơn câu thơ các anh đã đến cùng ngọn lửa

 

Mấy đứa nhớ nhà ngắt ngọn tàu bay

Đường chẳng còn dài như nó vốn từng dài

Suối cứ đổ trong bình minh nõn chuối

Chúng tôi trẻ nên củi rừng mau bén

Hơ bàn tay lại nhớ các anh

Chúng tôi sưởi bằng ngọn lửa của mình

Lại thấy ấm từ các anh đi trước

Các anh nhớ nhà

Các anh sốt rét

Những câu thơ còn được đến bây giờ

Chúng tôi sưởi trên những câu thơ ấy

Cứ thế qua đi nhiều mùa mưa

 

Và chúng tôi làm thơ

Quần áo thiếu thì rủ nhau kiếm củi

Chúng nó săn từng sợi khói

Đất ướt gió hoang

Lửa bén vào tay còn dính hơi xăng

 

Rồi khó nhọc mới bắt vào củi ẩm

Chúng tôi trẻ nên củi rừng mau bén

Chúng tôi làm thơ ghi lấy cuộc đời mình

 

Chúng tôi còn biết xoay xở ra sao

Gạo chỉ mang đủ mười ngày còn dành mang súng

 

Còn mang thuốc

Còn mang nhau

Mang bao nhiêu tai biến dọc đường

Mỗi quyển sách nặng bằng năm viên đạn

Chúng tôi đành mang đạn trước tiên

Không có sách chúng tôi làm ra sách

Chúng tôi làm thơ ghi lấy cuộc đời mình

 

Chúng tôi vừa đi vừa nhẩm dọc đường

Thơ cứ đến và mưa chiều mau ngớt.

tho-huu-thinh-voh-7
Ảnh: Canva

Trước mặt là Tổ quốc

Em nhớ anh hãy nhớ về ngọn lửa

Lửa đang soi mặt đất mấy tầng đêm

Những cơn khát bặm môi vào bẹ chuối

 

Hiện lên

Những dấu gây cơn sốt rừng run bắn

Hiện lên

Những giọt mồ hôi ròng như nến chảy

Hiện lên

Thơ hãy đến góp một vài que củi

Cho em nhận ra anh, đồng đội nhận ra mình

Thơ không phải những dây bìm trang trí

Kéo nhoè đi những rễ cây tứa nhựa

Bão động rừng sao thơ chỉ rung rinh?

 

Muốn tươi mát hãy tự là dòng suối

Hát về rừng đừng bắt chước tiếng chim

Anh quên thơ để nhớ gốc sim cằn

Dăm bảy lá lèo tèo như mực rớt

Sim như là không có cũng không sao

Ấy thế mà chúng anh thay nhau đến đây để mà hy vọng

Tưởng không sim thì không cả đời mình

 

Giặc đổ xuống ba tiểu đoàn “trâu điên”

Bò theo chúng hai hàng máy ủi

Trận đánh lại bắt đầu mới nguyên

Súng lại nổ như chưa từng ác liệt

Gốc sim cằn nếu kẻ thù chiếm được

Chúng làm đà dũi lấy cánh rừng le

Từ cánh rừng le chúng tràn xuống con đường và cứ thế

 

Từ “vết dầu loang” đến “tằm ăn rỗi”

Lại thám báo dò đường, B.52 dọn bãi

Lại dò đường, dọn bãi tới lui

Đất vụn nát trong bữa tiệc quay cuồng của thép

Máy ủi hết ngọt ngào trên mỗi trái tim

ủi rồi lấp

Bằng chính đất mà chúng vừa chiếm được

Trời ơi nếu kẻ thù chiếm được

Chỉ một gốc sim thôi dù chỉ gốc sim cằn

Tổ quốc sẽ ra sao? Tổ quốc?

Thơ ơi thơ hãy ghì lấy gốc sim

Anh đang bò về phía gốc sim

Ngực đập dội truyền sang đất đá

Quần áo tướp ra

Một nửa người anh dâm dấp máu

Anh đang đau cho đất đá anh yêu

Gốc sim cằn và xơ xác làm sao

Không che nổi anh đâu, bò cách chi cũng lộ

Em có thể mất anh bất cứ lúc nào

Em có thể bơ vơ khi em còn rất trẻ

Anh có thể chẳng bao giờ còn đánh được gốc tre

Phơi nỏ sẵn dành sưởi đêm cho mẹ

Sông ơi sông nếu ta phải ra đi

Bậc thấp xuống cho em ra gánh nước

Xin bát canh đến tay mẹ lúc còn nóng

Xin mùa đông đừng dài

Và cột nhà hãy đỡ mẹ thật êm

Trời bao nhiêu thu ta mới hát một lần

Nhưng trước mặt là Tổ quốc

Dù chỉ gốc sim thôi dù chỉ gốc sim cằn

Anh ôm súng bò lên với trái tim tình nguyện.

 

- “Hãy lấy đạn mà cưa thằng cuồng tín

Một thằng ngu muốn chết thay cây”

- “Cứ bò tới chộp cho thiệt lẹ

Rồi moi bụng nó ra

Xem có máu hay chỉ toàn hắc ín”

- “Tao muốn coi nó chết từ từ

Coi nó chết nó gọi ai trước nhất”

 

- “Thôi hãy quăng lựu đạn đi thôi

Cho nó chết thiệt mau để tao còn chụp ảnh

Tao cần tiền chứ tao không cần nó”

...

Em có nghe thấy không?

Em xa cách em là vùng che chở

Sỏi buốt quá

Bò thì đau mà không bò thì chết

 

Em có tin đây là tiếng con người

Giọng thổ, giọng kim vẫn thường to nhỏ

Khi bao điều không kể hết bằng tay

Anh vừa bò vừa nghe

Không mật mã không cần phiên dịch

Tiếng mẹ ru ta cuối bãi đầu ghềnh

Me đi đốt than mẹ thường gánh vã

Nhem nhuốc cả ngày xanh

Cắn răng mà chịu

Bấm bùn mà đi

 

Giữ cho được tiếng mình

Cho em ngập ngừng khi buông gầu xuống giếng

Sợi dây chùng do dự trước trăng in

Những thằng nguỵ kia nó cũng có mẹ

Mẹ nó đang héo đi, đang mong nó trở về

ấy thế mà tại sao nó cứ đòi giết anh

Chỉ vì anh thương một gốc sim và nhớ em không nói được

 

Cứ sấn lại

Những chiếc túi áo đen ngòm những quan tài đói

Chúng nó đang săn ngày sum họp của ta

Khoen lựu đạn anh cắn vào lặng lẽ

 

Chẳng nhớ anh chồm tới ra sao

Chỉ nhớ cái lặng im khi không còn chúng nó

Cái lặng im hoàn toàn

Anh nằm nghe anh thở

Ngôi sao xanh rơi xuống lá sim

Thành giọt sương từ lá sim rơi xuống

 

Đêm ngọt ngào mà lại chát em ơi

Anh tỉnh lại vì môi mình dính đất

Từ những chiếc khoen lựu đạn ban chiều

Đất mặn đắng tan dần rồi chảy khắp

Đất thầm thì và nóng bỏng như em

 

Anh đã qua những ngày bám chốt

Để tới buổi sáng nay

Một buổi sáng chẳng có gì to tát

Ve vẫn kêu úp mặt vào cây

Không sương sớm để cho lòng bẫng lẫng

Nhưng sáng nay là buổi sáng thượng nguồn

Những kỷ niệm sẽ ngược về để nhớ.

Thứ hoa đẹp nhất

Anh trao thầm bàn tay anh cho tôi

Bàn tay nóng tôi nhận vào cơn sốt

Tôi vét mãi mới tìm ra hạt thóc

Hạt thóc gầy ram ráp cứa vào đêm

 

Chúng tôi đi mót cuối bìa rừng

Giặc vừa rút sau một ngày rình rập

Gió ầm ào qua nương

Những bông lúa chỉ còn là bã gió

 

Chúng tôi tuốt phồng tay

Chúng tôi còn tuốt nữa

Hạt thóc nhằn ấm cả đêm suông

Đất rừng mênh mông

Đất núi mênh mông

Đất nhiều thế mà hiếm hoi hạt thóc

 

Chúng tôi nhìn dúm thóc trên tay

Những hạt thóc đã biến thành thuốc quý

Thóc hóa con đê ngăn cái chết dần mòn

 

Tôi hiểu vì sao anh đã khóc

Trong một sáng giao ban

- Tiểu đoàn thồ chẳng có gì thồ cả

 

Cứ đói ròng con gái hóa con trai

Cám ơn ngọn rau dựng người ốm dậy

Cám ơn con suối, cám ơn bờ khe

Con tép chết bom từ bến ngược trôi về

Nếu không đói không thể nào vớt được

 

Phát một mảnh rừng, trần lưng cuốc cuốc

Cuốc và vun rồi kéo cỏ ngụy trang

Anh nhón tay cắm hạt bí đầu tiên

Đêm mở cỏ đêm lần đi tưới nước

 

Hoa bí đỏ từ vạt nương Tư lệnh

Đổ dần sang khắp cứ bạn ngàn

Anh xoa xuýt trước màu hoa cứu đói

Đấy, thứ hoa đẹp nhất của đời anh.

 

- Cơn đói đi qua không để lại mảnh gì làm di vật

Không phải trận bom nên không dễ sưu tầm

- Kiên nhẫn chút, hỡi nhà viết sử

Đây, căn hầm Tư lệnh, hãy vào thăm

 

Hãy nắm chặt bàn tay mót thóc

Nhìn mái đầu quá nửa chẳng còn xanh

Những sợi tóc đứng yên mà ta nhìn thấy bão

Bao thăng trầm như sóng đánh qua anh.

tho-huu-thinh-voh-8
Ảnh: Canva

Hồi âm

Tôi muốn tan vào cơn mưa Sài Gòn đường đột

Làm giọt nước đầu mùa

Tôi cùng mùa hạ dắt nhau đi

Mang thơm nức những triền sông cây quả

Đến những đảo xa

 

Những quả trứng giập giờn giữa sóng

Những nhớ thương không ở ngoài tầm

Đất nước

Chính ở đây tôi nghe rõ tiếng gọi đời mình

Giữa bao nhiêu ồn ào của biển

Tôi thấy rõ nhân dân xanh lẫn vào cây tràm cây đước

 

Nhân dân tự do

Triệu bàn tay dằng dịt ôm bờ

Ghì lấy từng con tôm con tép

Ghì lấy dấu chân ai khỏa thượng nguồn

Cũng tìm về cuối đất

Nhịp triều thịnh vượng mũi Cà Mau

 

Nhân dân chia mình ra các đảo

Làm vệ tinh

Yên dạ những con tàu

Nhân dân có tên là Bình, là Nghĩa, là Tỏ, là Thu

Là xạ thủ trung liên

Là báo vụ viên

Là Phấn khí tài, là quỳnh quản lý

Đã tới đảo bằng mũi tàu truy quét

Dựng lên đảo pháo đài mắt thức

Yêu đảo bằng cánh tay dài rộng đất liền

 

Tôi đang đi trên đảo chẳng bình yên

Nghe rõ lắm lời tuyên ngôn của cát

Ném tơi bời trên da thịt nóng rang

Biển lại hát bài hát cũ

Biển luôn luôn muốn chứng tỏ mình

Khao khát

Sóng nồng nã không có gì ngăn được

Sóng mênh mông thử sức con người

Ngày ở đảo dài

Mặt trời lên từ sóng và chìm dần vào sóng

Trời bao giờ cũng muốn đỡ biển lên

Mặt trời tôi vào biển

Tình yêu cường tráng và dai dẳng

Hôm nay và hôm qua

ở đây và nơi khác

Chẳng sợ nhàm

Mặt trời cháy với một niềm mong mỏi

Mỗi hạt cát hành tinh cũng phát sáng như mình

 

Em ơi em, em là biển của đời anh

Là vụn kín

Là bến bờ nương tựa

Em làm anh bận rộn ngày ngày

Em làm anh nóng nực ngày ngày

Anh chìa ca nhận phần nước hiếm hoi

Để em thấm vào anh khúc ngọt ngào chia sẻ

Em làm anh tơ non

Em làm anh mạnh mẽ

Cứ vẫy vũng như đảo của ta

Biển nguội dần vỗ tím vào đêm

Những cánh chim

Khép chiếc ô râm mát

Những chiếc ô biến thành lời ru

Nựng nhau quanh nhà bạt

Đó là lúc đảo cất lên tiếng hát

Những bàn chân sánh ướt lân tinh

Đảo độc thoại dưới trời sao rộng rãi

Sóng mang đi âu yếu đất liền

 

Và anh

Anh biến thành một tấm áo choàng

Che đồng đội những cơn mưa xích đạo.

Thơ Hữu Thỉnh về tình yêu

Mời bạn thưởng thức thơ tình Hữu Thỉnh để có thêm những góc nhìn mới mẻ, dịu dàng về tình yêu, khi nỗi buồn và nỗi hân hoan xen lẫn vào nhau, gợi lên cảm xúc nhớ nhung khôn xiết.

Áo ai

Áo ai như là áo

Anh buồn suốt bấy nay

Tiếng ai như là tiếng

Mưa đi sông vẫn đầy

 

Anh muốn nói một câu

Chẳng nơi nào khuất gió

Em ở chớm mùa trăng

Có nhớ người đang nhớ

 

Có gập áo gấp khăn

Xếp vào kho mộng mị

Có một mình so chỉ

Khâu lành cho không gian

 

Tiếng ai như là tiếng

Đường dài nín bóng xe

Áo ai như là áo

Em về đưa Xuân về?

Một lần

Anh đã một lần chạm phải tóc em

Chỉ lần ấy mà không sao gỡ nổi

Anh như một đôi cánh chuồn chuồn

Bị chấm nhựa trong ngày tươi sáng ấy

Anh bỗng thấy mình mạnh mẽ lớn lao

Qua khu rừng có lời ca dẫn dắt

 

Em nhớ thương ơi

Chúng ta sống vì nhau

Chúng ta hát vì nhau

Chúng ta buồn cũng vì nhau

Trời thấy vậy cho mùa xuân trở lại

 

Từ dạo ấy những ngôi sao tinh quái

Cứ tìm mình dưới đáy biển đêm đêm.

Lọc

Lọc hết bùn đi

Còn chút gì sót lại

Đấy là anh sau những vui buồn

 

Tắt mất ngày rồi

Còn chút gì sống được

Đấy là em rực rỡ sao Hôm

 

Anh đã yêu em trên tất cả những gì nhảm nhí

Mây đến quanh ta thành đồ đạc quanh nhà

 

Đến quả chín cũng phải cần vỏ bọc

Hai đứa mình vừa bóc một lần yêu.

Nha Trang ngày em đến

Nha Trang ngày em đến

Mùa xuân cũng trở về

Có gì không rõ rệt

Như mưa phùn theo đi

 

Bãi biển bước sang chiều

Nắng về thưa trên lá

Bờ mặc sống dào đêm

Không nói gì thêm cả

 

Một đầu ghế bỏ không

Quay về vùng cách biệt

Biển thì rộng vô cùng

Không đỡ gì em được

 

Trời thách trăm ngọn núi

Đành chỉ biết cao thôi

Người đi qua nhiều lắm

Nhưng người đi có người

 

Gió với những hoa dừa

Rơi vàng nơi đầu ghế

Mùa xuân không nở tẻ

Dẫu chỉ một mình em.

tho-huu-thinh-voh-9
Ảnh: Canva

Hoa tặng

Bông hoa này tới em

Sau bao người mặc cả

Con đường này tới em

Sau bao nhiêu lầm lỡ

 

Người ta đã nhấc lên

Rồi người ta đặt xuống

Anh là kẻ dại khờ

Mua hoa này đem tặng

 

Anh muốn bước thật êm

Nhưng cầm sao nổi gió

Biết vậy em vẫn cười

"Anh xem, hoa vừa nở".

Dang dở

Hoa đã bỏ đi rồi

Mà bình còn đầy gió

Mỗi ngày anh có em

Lại chồng thêm dang dở.

Một mình

Xa em đói tiếng đói hình

Trời xanh với chỉ một mình trời xanh

Nghe giờ nén nhớ trong anh

Gấp đêm làm gối chẳng thành giấc em.

Trên đây là tuyển chọn những bài thơ Hữu Thỉnh hay nhất, xúc động nhất. Thơ Hữu Thỉnh với những vần thơ giản dị, mộc mạc, đầy sức gợi đã đưa người đọc đến với những suy tư, trăn trở về cuộc sống, về con người. Đón đọc thêm nhiều tác giả cùng các bài thơ hay tại chuyên mục Sống đẹp của voh.com.vn.