Trà Bình là cây bút tài năng, đầy hứa hẹn. Mỗi tác phẩm của anh là tiếng lòng thổn thức với cảnh sắc và con người Việt Nam. Với tấm lòng yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, tác giả đã thành công khi lột tả được nét đẹp bình dị, mộc mạc của quê hương, đất nước.
Hãy cùng VOH nghiền ngẫm các bài thơ Trà Bình để thấy rõ phong cách, dấu ấn riêng độc đáo của anh chàng nhạc sĩ 8X này nhé!
Trà Bình - chàng nhạc sĩ nặng lòng với quê hương
Trà Bình sinh năm 1982, là một nhạc sĩ, nhà văn, nhà thơ quê ở Phú Thọ - cái nôi văn hóa của dân tộc Việt Nam. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã vào tỉnh Bình Dương để học tập và làm việc.
Bên cạnh công việc thông dịch viên, Trà Bình có một sự yêu thích mãnh liệt với nghệ thuật. Đặc biệt, niềm đam mê sáng tác nhạc luôn âm ỉ, cháy rực trong anh. Vì sinh ra và lớn lên trên vùng đất Tổ nên ngay từ khi còn nhỏ, dòng nhạc dân ca trữ tình đã khảm sâu vào tâm trí anh.
Về sau, Trà Bình bén duyên với nghệ thuật và trở thành một nhạc sĩ trẻ được đông đảo khán giả yêu thích. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, anh đã cho ra đời hơn 60 ca khúc như Giữ trọn tình quê, Thương lắm Cà Mau, Về An Giang,...
Nhìn chung, các bài hát của nhạc sĩ mang đậm “hơi thở” vùng đất phương Nam, nhất là miền Tây sông nước. Bởi chúng gắn liền với hình ảnh chiếc xuồng ba lá, chiếc áo bà ba hay những dòng sông đỏ nặng phù sa,...
Ngoài sáng tác nhạc, Trà Bình còn viết truyện, thơ. Anh là cây bút tinh tế, sắc bén khi giành được nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi sáng tác văn học nghệ thuật toàn quốc. Một số tác phẩm được chuyển thể thành phim như Xuôi về miệt thứ, Rặng mù u, Vượt sóng,…
Xem thêm:
Thơ Chế Lan Viên - những tác phẩm đi cùng năm tháng
Tuyển tập thơ Nguyễn Bính - Một hồn thơ "chân quê"
Thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm và những triết lý để đời
Những bài thơ của nhạc sĩ Trà Bình về quê hương
Những câu thơ của nhạc sĩ Trà Bình viết về quê hương rất gợi hình và có “hồn”. Hình ảnh con người, thiên nhiên được miêu tả một cách chân thực với bao cảm xúc anh dành cho từng vùng đất mà mình đã đặt chân đến. Đó là cái tình, cái vị ngọt của người con đất Tổ gửi vào mỗi con chữ, sao nhẹ nhàng và sâu lắng đến thế.
Một thời trẻ con
Cho tôi tấm vé tuổi thơ
Để tôi về với ước mơ một thời
Ngày xưa tôi có khung trời
Cùng bao đứa trẻ rong chơi bày trò.
Trưa hè chân sáo líu lo
Tung tăng chạy nhảy bụi vò đường quê
Hoa dại mọc kín bờ đê
Hái đầy vạt áo la lê kết vòng.
Sáo diều gặp gió long đong
Khói lam chiều tỏa bếp nồng mùi khoai
Bến sông đò đứng đợi ai?
Giếng làng chung gánh một mai nước đầy.
Bóng đa sương phủ màu mây
Còn đây nguồn cội còn đây đình thần
Cỏ may bám kín gấu quần
Cánh đồng thuở ấy những lần chăn trâu.
No bụng những bữa cơm rau
Cha nhường mẹ nhịn con mau nên người
Tuổi thơ ký ức trong đời
Ai ai cũng có một thời trẻ con.
Ký ức miền quê
Chuyến tàu nào đưa ta đến ngày xưa
Tìm tấm vé tuổi thơ ai rao bán?
Về ký ức miền quê con sông vắng
Một con đò chẳng mấy khách qua sông.
Mùa nước lên cha bắt cá rô đồng
Cùng no đói giọt canh chua mẹ nấu
Thương cây cột, cái kèo mưa làm ngập
Cha ngồi buồn, mẹ không dám thở than.
Có những chiều nắng dệt áng mây vàng
Tiếng diều sáo trên bầu trời xa thẳm
Đồng lúa chín rì rào như khúc hát
Nghé theo trâu gặm cỏ khắp cánh đồng.
Ta tìm về cái rét của mùa đông
Hạt sương muối ném vào môi chát mặn
Tấm áo mỏng mặc phong phanh vẫn ấm
Tay quệt ngang mũi nứt nẻ da khô.
Chuyến tàu ơi, nếu đến được bến bờ
Chờ ta nhé, cùng về thời thơ ấu
Để ta sống những tháng ngày yêu dấu
Chốn bình yên chỉ có ở quê hương.
Lục bát quê
Chiều tà bóng ngả đường đê
Theo câu lục bát con về quê hương
Ngày xưa con bước lên đường
Dòng sông in bóng vấn vương con đò.
Nhớ hồi gà gáy tinh mơ
Tiếng chim rộn rã tuổi thơ nắng hồng
Tiếng diều sáo thổi chiều đông
Cơn mưa kéo đến cánh đồng xa xa.
Con cò bay lả bay la
Mẹ tôi ướt gánh dẫu là đường trơn
Gánh mưa, gánh gió, gánh sương
Vì con mẹ gánh sớm hôm dãi dầu.
Bây giờ mẹ ở nơi đâu?
Để con tìm mãi trong câu thơ buồn
Con tìm những buổi chiều buông
Thì câu lục bát hóa hồn mẹ ơi!
Chân con đi khắp muôn nơi
Gói theo vần điệu “ru hời” phương xa
Quay về lại chốn quê nhà
Vần thơ của mẹ mãi là thương con.
Quẳng gánh lo đi
Quẳng gánh lo đi về với quê hương
Về chốn cũ có ông bà cha mẹ
Nghe gió thổi vào tâm hồn khe khẽ
Chẳng nghĩ suy buông bỏ thứ không cần.
Quẳng gánh lo đi về với xóm làng
Nghe gà gáy râm ran từ mờ sáng
Chiều buông xuống khói lam chiều chạng vạng
Mùi rạ rơm từ ký ức đầu đời.
Quẳng gánh lo đi tìm sự thảnh thơi
Cùng sống lại những tháng ngày thơ ấu
Theo lũ bạn dãi đầu tìm châu chấu
Cưỡi lưng trâu đủng đỉnh khắp cánh đồng.
Quẳng gánh lo đi về với bến sông
Ngày xưa ấy chị theo chồng rời bến
Người bịn rịn để dòng sông lưu luyến
Đò qua sông con sóng nước xuôi dòng.
Quẳng gánh lo đi về với nhà nông
Mưa chưa kịp thấm ruộng bừa phơi nắng
Đời cây lúa dẫu đất cằn lắm hạn
Vẫn vươn mình cho hạt gạo trắng trong.
Quẳng gánh lo đi về sống giản đơn
Mùa xuân đến sum vầy trong ngày Tết
Bên bếp lửa nồi bánh chưng bánh tét
Lời chúc xuân “một năm mới an lành”.
Quẳng gánh lo đi bớt phải ăn năn
Quay trở lại nơi quê nhà yêu dấu
Để ta thấy nơi đất lành chim đậu
Tình quê hương sống mãi ở mỗi người.
Con cò
Con cò bay lả về đâu?
Chiều mưa đang ngập đồng sâu hỡi cò
Xa quê ta mãi còn lo
Nhà mẹ ta dột ruộng ngò đuối mưa.
Hàng ba cánh võng đong đưa
Cồn cào ta nhớ tiếng xưa ví dầu
Mẹ ru em (ta) giấc ngủ sâu
Cha đi đánh giặc thằng Tàu thằng Tây.
Mưa giông lôi cả luống mây
Giăng mờ quê mẹ những ngày cách xa
Ta đi khắp nẻo bôn ba
Chạnh lòng thương lắm quê nhà, cò ơi!
Mẹ ta dạy sống ở đời
Sao cho phải lẽ nói lời dễ nghe
Không để thói xấu chất đè
Cười chê thiên hạ là chê chính mình.
Con người giàu ở nghĩa tình
Chớ để đánh mất kẻ khinh bạn hờn
Hãy tìm thanh thản giản đơn
Đừng nên đố kỵ khổ hơn mối thù.
Tự tâm là đã tự tu
Tấm lòng hướng thiện cho dù lễ vơi
Cò ơi ta nhắn mấy lời
Ta về quê mẹ cò ơi, ta về.
Xem thêm:
Top những câu nói hay về quê hương đong đầy tình cảm
32 bài thơ về quê hương đất nước, thơ 4 chữ về quê hương
26 bài thơ lục bát về quê hương giúp bạn tìm về ký ức miền quê
Về lại tuổi thơ
Có ai về lại tuổi thơ?
Cùng tôi tìm lại giấc mơ thuở nào
Chiều nghiêng nắng đổ bờ ao
Chuồn chuồn nghỉ mệt hàng rào trước sân.
Ngày xưa chân đất lưng trần
Chăn trâu đuổi bướm, đánh quân, lò cò
Trên cành chim hót líu lo
Tiếng diều sáo thổi o o vùng trời.
Trưa hè cánh võng à ơi!
Bà ru em ngủ hát lời ca dao
Miền quê gió thoảng lao xao
Trắng hoa nhãn rụng vương vào tóc xanh.
Em khóc chờ chị dỗ dành
Đòi mua quà chợ ngồi trông mẹ về
Những ngày rét mướt bờ đê
Ông, cha chống lụt lạnh tê cõi lòng.
Ruộng đồng vừa gặt lúa xong
Bếp nhà ai tỏa khói nồng mùi rơm
Mồ hôi chang những hạt cơm
Ai ơi giữ lấy mùi thơm quê nhà.
Những năm tháng bận đi xa
Chạnh lòng nghe điệu dân ca cổ truyền
Kỷ niệm ấy làm sao quên
Tuổi thơ mong nhớ gọi tên từng người.
Đất mẹ làng chương
Tuổi thơ tôi đã có những tháng ngày
Sáng đi học chiều chăn trâu cùng bạn
Chơi diễn kịch cưỡi trâu ngoài đồng Láng
Đứa vào vai quân lính, đứa vai quan.
Tuổi thơ tôi chạy dưới nắng hè sang
Nghe tiếng hú gọi nhau ngoài cây khế
Mấy đứa bạn hái quả tay khe khẽ
Chát, ngọt, chua vị quê đượm trong lòng.
Tuổi thơ tôi quen khói bếp cay nồng
Củ khoai nướng ngai ngái mùi rơm rạ
Người hàng xóm kể chuyện đời rôm rả
Giọng thật hay chuyện ngày xửa ngày xưa.
Tuổi thơ tôi ưa tắm dưới cơn mưa
Bước chân sáo mặc quần đùi chân đất
Tính ngộ nghĩnh trẻ con quê chân thật
Nghèo mà vui ai đã sống như tôi?
Tuổi thơ tôi trèo lên những đỉnh đồi
Hái rau dại tìm quả sim Quan Tượng
Đời giản dị mà thấy mình vui sướng
Ngày tháng trôi nỗi nhớ chẳng thể nguôi.
Tuổi thơ tôi năm ấy tuổi lên mười
Đám trẻ nhỏ kết tình thân hàng xóm
Đôi khi giận chúng gọi là “đồ Nỡm”
Thân thì thương, không vừa ý là xù.
Tuổi thơ tôi như cánh diều vi vu
Uống nước lã nước giếng làng trong vắt
Ngồi tụm lại dưới gốc đa hóng mát
Dõi nhìn theo đàn chim lạ bay về.
Tuổi thơ tôi dầm cơn rét tái tê
Đi đánh giậm kiếm con cua con bống
Nồi canh chuối bát cơm rang hâm nóng
Sưởi ấm lòng những đứa trẻ nhà quê!
Tuổi thơ tôi tập xe đạp trên đê
Xem chiếu bóng mà ngỡ mình có võ
Tiếng bà cụ giữa sân đình nói nhỏ
Mỗi cuộc đời cũng giống một thước phim.
Tuổi thơ tôi mãi cất giữ trong tim
Giờ kỷ niệm nhuộm tóc cha bạc trắng
Tôi mơ thấy mẹ tôi vai gánh nặng
Mưa lối về ướt cả cánh cò bay.
Quê hương ơi còn không những tháng ngày?
Nơi phố thị tôi nhớ làng tôi lắm!
Ký ức gợi nỗi nhớ trong sâu thẳm
Đưa tôi về thăm đất mẹ làng Chương.
Về quê em đất mũi
Em đưa anh về đất mũi Cà Mau
Miền Tây nắng soi dòng sông lấp lánh
Ngắm đồng lúa đàn cò bay thẳng cánh
Áo bà ba ai mặc cũng thật xinh.
Theo hương rừng về miệt thứ U Minh
Qua cầu biển đi thăm Hòn Đá Bạc
Đến Ngọc Hiển, Đầm Dơi lòng man mác
Xuống Năm Căn nghe khúc hát bình minh.
Đường Phú Tân hàng dừa ngả bóng in
Ra cửa biển Cái Đôi Vàm hóng gió
Chẳng thể ở khi đi thì lại nhớ
Cái Nước chờ, Thới Bình cũng đợi qua.
Quê hương em tình nghĩa quá mặn mà
Bao vóc dáng đời cần lao vất vả
Sống bình dị kệ dòng người hối hả
Ai chèo xuồng ca cổ cũng thật hay.
Về quê em về sông nước miền Tây
Cây cầu nhỏ đã bao đời nối nhịp
Phù sa đắp nuôi đời người nối tiếp
Về quê em, anh thương lắm Cà Mau.
Đọc những bài thơ của Trà Bình, dường như mang lại cho độc giả một chút vấn vương, nhớ nhung về khung cảnh làng quê yên ả, thanh bình trên mảnh đất hình chữ S thân thương. Ví như câu thơ mà nhà thơ, nhạc sĩ Trà Bình từng viết: “Tình quê hương sống mãi ở mỗi người”.
Đừng quên theo dõi VOH - Sống đẹp để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.