Thu Bồn là một trong những tác giả có sự nghiệp văn chương nổi bật. Trong lĩnh vực thi ca, Thu Bồn là một trong những nhân vật hàng đầu của nền thi ca cách mạng Việt Nam thế kỷ 20. Nhà thơ đã có một cuộc đời và sự nghiệp đầy ý nghĩa, đáng ngưỡng mộ.
Cùng VOH đến với những bài thơ Thu Bồn hay nhất, ý nghĩa nhất trong bài viết sau.
Nhà thơ Thu Bồn là ai?
Thu Bồn tên thật là Hà Đức Trọng (1935 - 2003), là một nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của Việt Nam. Ông được xem là một trong những cây bút chủ lực của nền văn học Việt Nam sau Cách mạng tháng Tám với nhiều tác phẩm tiêu biểu về đề tài chiến tranh, quê hương, và con người.
Thu Bồn đã bắt đầu sáng tác thơ từ những năm 1950. Sau Cách mạng tháng Tám, ông tập kết ra Bắc, tham gia phong trào "Tiền tuyến và hậu phương cùng viết". Năm 1962, ông vào Nam chiến đấu và trở thành một trong những nhà thơ tiêu biểu của thơ ca miền Nam trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Sau khi đất nước thống nhất, Thu Bồn tiếp tục sáng tác và có nhiều đóng góp cho sự phát triển của nền văn học Việt Nam.
Thơ Thu Bồn có phong cách hiện đại với ngôn ngữ giàu sức gợi và hình ảnh thơ độc đáo. Ông thường sử dụng những hình ảnh ẩn dụ, so sánh để thể hiện những suy tư, trăn trở về cuộc sống, con người, và chiến tranh. Thơ ca của ông có sức lay động mạnh mẽ, khơi gợi nhiều cảm xúc cho người đọc.
Chùm thơ Thu Bồn hay nhất
Nhắc đến Thu Bồn, ta không thể không nhắc đến những vần thơ ca đầy sức sống, mãnh liệt, mang đậm dấu ấn của một nhà thơ từng trải qua những thăng trầm của chiến tranh. Thơ ca của ông là tiếng lòng của một người lính, một nhà thơ đồng cảm sâu sắc với cuộc đời và những biến động của lịch sử. Ông viết về tình yêu, quê hương, về chiến tranh và những suy tư về kiếp người. Thơ ca của ông có lúc bi tráng, hào hùng, có lúc lại trữ tình, đằm thắm và luôn lay động trái tim người đọc bởi ngôn ngữ giàu sức gợi và hình tượng độc đáo.
Tạm biệt Huế
Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
Mặt trời vàng và mắt em nâu
Xin chào Huế một lần anh đến
Để ngàn lần anh nhớ hư vô
Em rất thực nắng thì mờ ảo
Xin đừng lầm em với cố đô
Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
Nắng mình mang mấy nhịp Tràng Tiền
Nón rất Huế mà đời không phải thế
Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng
Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh đi mãi chẳng về đâu
Con sông dùng dằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
Anh trở về hoá đá phía bên kia.
Quê hương mặt trời vàng
Quê hương tôi bé nhỏ đẹp xinh
Có đá trong mưa
Lửa trong nắng
Dòng sông cạn mà đồng lại sâu
Có mẹ âu Cơ đẻ ra trăm trứng
Chim lạc bay về trên mặt trống Đông Sơn
Có Loa Thành mở ra kho truyền thuyết
Những điều ấy trẻ em đều biết
Đất nước tôi nghèo
Thắt đáy lưng ong
Dài như đòn gánh
Hai đầu vựa lúa phì nhiêu
Người miền Nam hào phóng
Người miền Bắc cần cù
Đất nước tôi có biển Đông
Vừa đủ mặn mồ hôi bốn ngàn năm lao động
Đất nước tôi có núi cao
Vừa đủ trèo lên để ngắm hết lãnh thổ mình
Có những nụ cười xinh
Sáng từ trong nước mắt
Đất nước tôi mơ ngựa sắt
Vẫn yêu khóm tre ngà
Nên thánh đều nằm trên gióng
Cha mẹ tôi gầy
Đi không thấy bóng
Đất nước dài theo dưa hấu dưa leo
An Tiêm trồng cây cho cháu con ăn quả
Dân tộc tôi da vàng
Không màu da nào hợp hơn
Đất vừa đen vừa đỏ
Vừa thẫm vừa nâu
Mẹ sinh con ra màu da như thể vỏ địa cầu!
Mẹ sinh con ra vào năm tuổi Hợi
Cắt rốn cho con bằng một mảnh bom
Dúm nhau mẹ và rốn con chôn một chỗ
Máu bào thai mẹ và rốn con chảy một lần
Mẹ thả neo vào mồm con bằng chiếc vú
Mà sóng đau thương cuộc đời không đánh bật
Được mẹ
Lời mẹ ru
Tay mẹ nựng
Mắt mẹ nhìn
Môi mẹ hôn
Mẹ quạt con bằng gió nồm lòng mẹ
Mẹ ấp con bằng lồng ngực không còn mùa đông
Mẹ xoa đầu con
Bằng bàn tay xoa dịu cánh đồng
Răng mới mọc con cắn vào vú mẹ
Cắn đứt dòng sữa tươi
Để nối tiếp cuộc đời
Đất nước hai mươi lăm năm
Thắp bằng pháo sáng
Tôi đứa bé tản cư
Cơn sốt đầu tiên uống toàn thuốc đắng
Nên da con nhạt màu
Đất nước dây trầu leo cây cau
Bà thức trầu gọi tên từng lá
Tôi ra đời chẳng có tên
Mẹ gọi tôi thằng cu cái tẹo
Đất tôi dài một nẻo
Gọi tên mình sợ ma quỷ đến tha
Tôi học lịch sử Trung Hoa
Bình mực hai xu mẹ mua đã cạn
Ngòi bút lá tre mài mòn tới quản
Thếp giấy cuối cùng bìa vở khép châu Âu...
Siêng đi tát
Nhát đi câu
Con cá rô đồng tôi nuôi mẹ
Trong bọng cây xoài nhà tôi
Sáo ngà thường đến đẻ
Vỏ trứng màu trời xanh
Màu trời xanh bé nhỏ mỏng manh
Tôi nuôi trong chiếc tổ
Nhà tôi không cửa sổ
Cửa ra vào sợ trộm phải cài then
Chợ Huế chợ Cồn
Chợ đông người chen
Con cá đến gầy trên tay người mặc cả...
Xóm làng tôi những năm đói lả
Bà con chẳng còn ai
Con gái chết bên con trai
Say nấm rừng rễ độc
Cơn gió nào cũng xoay thành lốc
Đi đường nào cũng đá đít bạt tai
Trắng nhựa cao su
Đen than Hòn Gai
Lòng nhân hậu cài then
Địa ngục luôn mở cửa
Nơi tâm hồn tôi thắp lên ngọn lửa
Việt Nam!
Cầu đã bắc rồi em
Đâu phải bắc qua sông
Cầu đã bắc nối hai bờ khát vọng...
Những đêm mồ côi dân không có ánh mặt trời
Cây rau đắng giặc cướp ngày từ đất
Con trâu chết
Những con trâu chết
Nhưng đây là sự thật
Đôi sừng cong của nó gió đi qua
Mang tiếng rúc tù và quân thù nghe rởn ốc
Tôi tiến về quê nhà giữa bom độc bom say
Nỗi nhớ mẹ già nỗi nhớ đắng cay
Tấm lưng mẹ cầu vồng qua tháng năm con gái
Nước mắt băng qua dấu tích nụ cười
Nặt trời của tôi là nòng đại pháo một trăm ba mươi
Bầy rốc kết bay lên - chim báo bão
Bay qua những vườn dâm bụt có con chích chòe kêu
Bay qua sông ngoài lờ lững chiếc cầu treo
Nắng rung cánh bầy ong về hưởng mật
Những vỏ đạn tôi úp trên mặt đất
Giấu từng làn khói dưới cỏ may
Em bé nào mai đây nâng vỏ đạn này
Báo đồng nội thanh bình tiếng kẻng...
Quê hương tôi bé nhỏ đẹp xinh
Có đêm đen ẩn giấu mặt trời vàng
Có đêm sâu ẩn giấu mặt trời vàng...
Tre xanh
Tôi đi dưới tre gió bồng chân sáo
Đường hành quân mỗi lần tre níu áo
Lòng bồi hồi rộn bóng tre xưa
Có tiếng chim gù và tiếng võng mẹ ru đưa
Măng đã mọc trong rừng tre kháng chiến
Măng lên xanh cùng tre ra tiền tuyến
Cũng như ta trong cánh tay mềm
Mẹ vắt nguồn vú sữa thức thâu đêm
Ta lớn, ta khôn đi làm chiến sĩ
Ôm bó chông tre theo chân đồng chí
Ta giữ đất này, đất thánh miền Nam
Cô em ngồi vót chông tre
Vót cả nắng trưa hè
Ửng hồng lên đôi má
Chông nhảy, chông bom, chông ba lá
Chông làm con cá lặn xuống ao sâu
Chông chống diều hâu, chống đi chận viện
Chông từ dưới biển mọc đến rừng sâu
Ta quen với chông từ những năm đầu
Nhớ hết từng tên, thuộc từng tiếng gọi
Chông không biết nói, chỉ biết căm hờn!
Chông kép, chông đơn, chông bầy chim sẻ
Ôi những rừng chông lặng lẽ
Những rừng chông đẻ vạn tuyến chông
Chông biết đi rồi trong trận tấn công!
Ai bảo tre xanh không thành vũ khí?
Ai bảo dịu hiền em không làm chiến sĩ?
Trên đời này có gì đẹp bằng chông?!
Quê hương ta có những hàng tre chống Mỹ
Cha ông ta xưa khéo trồng tre thành chiến luỹ
Lớp lớp trùng trùng xanh thẳm giữa quê hương
Hãy vót đi em mũi nhọn kiên cường
Bó chông này đây: nhân, nghĩa, yêu, thương
Là gạo trắng nước trong chim về trong gối cưới
Từng mũi nhọn đây từng tia lửa sưởi
Là mặt trời chiến đấu rọi ấm đời ta!
Nhành hồng ơi! Mỗi sớm nở hoa
Hãy đến tặng rừng chông ta đứng đó
Không mặc áo nhưng không sờn mưa gió
Hãy đừng quên dòng nước mắt chảy trong tre.
Hàng tre Việt Nam hàng tre kháng chiến
Đưa những binh đoàn chông ra tiền tuyến
Nghìn đời quyết thắng lũ xâm lăng
Tre không tàn vì có vạn thân măng
Mơn mởn lên xanh trọn niềm chung thuỷ
Hàng tre Việt Nam hàng tre thắng Mỹ
Cha ông ta xưa khéo trồng tre thành chiến luỹ
Nên rừng chông đứng sẵn thế xung phong!
Đừng dỗ
Ngày mai tôi khóc em đừng dỗ
Đừng dỗ khi nước mắt tôi rơi
Cơn mưa sẽ tạnh khi trời hửng
Đừng nói em ơi! Chỉ nửa lời
Để im tôi khóc cho nức nở
Cái nhìn sau mắt nước trong veo
Đừng lau chi nữa cho thêm xót
Tốt nhất là em cứ khóc theo
Rồi khi tôi nín cho tôi nín
Đừng tưởng là em đã dỗ tôi
Dỗ tôi sao được mà tôi nín
Tôi nín vì em khóc đó thôi.
Gửi lòng con đến cùng Cha
Có người thợ dựng thành đồng
Đã yên nghỉ tận sông Hồng, mẹ ơi
Con đi dưới một vòm trời
Đau thương nhưng vẫn sáng ngời lòng tin
Đã ngừng đập một quả tim
Đã ngừng đập một cánh chim đại bàng
Nỗi đau vô tận thời gian
Nhớ thương nhưng chớ lệ tràn đẫm mi
Hành trang Bác chẳng có gì
Một đôi dép mỏng đã lì chông gai
Cho con núi rộng sông dài
Cho con lưỡi kiếm đã mài nghìn năm
Cho con những ánh trăng rằm
Có quà có bánh lời thăm ân tình
Bác là Bác Hồ Chí Minh
Qua lòng Bác thấu nghĩa tình bạn ta
Nhẹ nhàng nên Bác đi xa
Bác đi đi mãi vượt qua biên thuỳ
Tiếc rằng trước lúc chia ly
Con chưa thấy được dáng đi của Người
Hẳn trong đôi mắt sáng ngời
Vẫn nguyên vẹn một khoảng trời phương Nam
Con qua Cẩm Lệ sông Hàn
Ngũ Hành Sơn đứng mơ màng bóng Cha
Hỡi Người những đất cùng hoa
Tấm thân hai cuộc xông pha trường kỳ
Hàng cây Bác đã xanh rì
Bóng râm toả mát đường đi loài người
Bác gieo giống bốn phương trời
Một ngòi bút cũng sáng ngời lưỡi lê
Bác nằm lòng trải ven đê
Quả tim khuya sớm đi về miền Nam
Bác đi dưới rặng dừa lam
Bác đi tóc trắng vườn cam chín vàng
Cầu treo lắt léo Bác sang
Bác bước nhẹ nhàng như thuở còn trai
Bác như ánh nắng ban mai
Chiếu soi bãi rậm truông dài con đi
Những hòn núi đá gan lì
Sát vai đứng trụ dưới vì sao xanh.
Những nòng súng thép long lanh
Gạt sương rẽ lá băng nhanh dập dồn
Bạn từ bãi biển Hirôn
Bạn còn đến kịp để hôn Bác Hồ
Mà con trông đợi Bác vô
Ngắm phương Bắc nhớ Thủ đô quặn lòng
Con xin gửi nắm đất nồng
Chắn che giữ nước sông Hồng đương lên
Cho con làm một mũi tên
Xoè năm cánh nhọn giương trên thành đồng
Việt Nam ơi giống Tiên Rồng
Bốn nghìn năm lấy máu hồng làm hoa
Gửi lòng con đến cùng Cha
Chiến công đất nước kết hoa triệu vòng.
Đất
Khi nước chảy trên đất này
Người ta gọi là sông
Khi đất nằm nghiêng
Người ta gọi là đồi
Khi đất đứng lên nhìn cho rõ đất
Người ta gọi là núi
Khi khế chua và ổi chát
Vị đầu tiên đời sống tặng em
Mẹ nặn sữa bằng ngón tay đen đúa
Tay tôi đầy gai vì níu những đàn trâu
Môi nứt nẻ vì ớt cay và gió bấc
Em ở đâu?
Hạnh phúc rất xa vời...
Chúng ta đều là đất cả thôi
Xin đừng nặn ta thành những non cao
Hãy nặn ta thành những ông táo nhỏ
Cho nồi cơm bé nghèo hèn
Cho người lớn khát tự do
Trẻ con khát sữa...
Chúng ta đều là đất cả thôi!
Những hạt lúa củ khoai đều nhờ vào đất
Cái gì gởi vào ta
Sẽ lãi gấp mười
Sẽ lãi gấp trăm
Sẽ lãi gấp ngàn...
Vì tất cả hạnh phúc khổ đau này đều từ đất mà ra.
Hà Nội ngày nào
Ta đem hết phiếu thịt mùa đông
Bán cho gã chợ trời
Để mua lấy không đầy một ký
Bên đê sông Hồng chúng tôi nhen lửa
Thịt nướng lên thơm phức cả triền sông.
Loa cứu hộ báo tin gì lạ vậy
Áo rét chưa kịp về nhưng gió mùa Đông bắc đã bổ sung
Lồng ngực trẻ kéo co cùng giông bão
Cái đói qua đêm sét đánh hãi hùng.
Hồi đó em xanh xao như tàu lá
Cái lạnh thấu tim gan em hát bập bùng
Ta đi theo ánh lửa... Ta đi bằng óc
Ta đi bằng đầu sao đi nổi bằng chân?
Em lại đến dịu dàng Tô Lịch
Chiến hào quanh co đọng lầy sình
Những xẻng đất uốn cong - lưỡi bao triều đại
Dẻo quánh đôi tay non dại chúng mình.
Nước mía cứ quay ngô vàng cứ nở
Cứ bung ra ấm rực vỉa hè
Hai thước vải một năm làm sao che nổi
Vải úa vàng mỏng tơ cánh sầu ve
Aladanh cây đèn thần - giấc mơ hoàng tử
Nàng công chúa áo vàng về ngủ giữa rừng hoa.
Cầu Long Biên đen hơn than nhà máy điện
Nhô lên khi tàu hú vụt đến ga
Cầu đứt nhịp - lòng ta dao cắt
Hồng Hà nghiêng - đau nhói Đức Giang.
Kho xăng cháy lửa đen khói đỏ
Tiếng hú xe cứu hoả
Cái màu lửa đi cứu hoả
Bầm tím cả khoảng trời...
Lòng ta hỡi bao đêm rồi vẫn cháy
Ngọn lửa nào cũng hiển hiện mặt em
Cái khuôn mặt xanh xao lá úa
Cái khuôn mặt xanh xao chớp loé bỗng sáng bừng.
Đêm hành quân sao chổi siết ngang rừng
Sương muối thấm rát cào hai lá phổi
Thắt lưng to nấc cuối cùng siết vội
Cái no dồn cho hơi thở, cái đói trói chặt thắt lưng.
Em thân yêu đừng mím chặt môi sưng
Làm tứa máu giấc mơ anh run rẩy
Giấc mơ như vàng chảy
Nhưng ta đâu nào phải quặng của Phương Đông.
Hà Nội ơi! Người còn nhớ ta không?
Cửa ô nào ta cũng đến
Cửa ô nào ta cũng đi ra
Ta là lính về từ trăm vạn ngả
Và ra đi đưa tiễn một mình em.
Mắt đau đáu cửa ô hoang vắng
Em nói em cười giòn rúm quả mận chua
Ta có cái đói đến no lòng quân phản nghịch
Ta có tình yêu làm em phải li dị hết thế gian này.
Để cắt nghĩa thế nào là cuộc sống
Ta đắm mình như trái ớt giữa chén tương
Càng dằm nát càng cay càng tơi tả
Rồi hít hà cười khóc với yêu thương.
Thời mì sợi thay cơm bát canh chua em nấu
Trèo hái bao lần vươn lên cành sấu
Tay anh có thể hái được trời xanh
Những cọng rau lang rau muống vòng quanh
Thắt chặt vành đai cuộc sống
Có thể nối hết những con đường thơ mộng
Những ai đi đến với mặt trời.
Nhưng dù trăm lần hái vạn lần trèo
Cũng không sao tránh được
Khi em quyện vào đời anh
Ngọn khói cay nồng ngọn trắng ngọn xanh.
Anh đem hết đời anh ra đặt cược
Cái tình yêu đầy hương vị sắc màu
Tay anh lần hạnh phúc khổ đau
Lần lửa trong tay lần qua no đói.
Anh hát em nghe lời ru lửa khói
Ngọn lửa sởn da gà ngọn lửa kiêu sa
Em xa vắng giờ trong anh toàn khói
Anh lụi tàn đen đúa em cũng là khói nữa... Lạ lùng chưa?
Làm sao nói được sự hài hoà của khói và của lửa
Người hoạ sĩ nào pha nổi sắc màu yêu
Cho tôi trở về mặt đất liêu xiêu
Thuở nai đồng quê bia hơi và xị đề
Chợ m phủ cho ta dăm phút đến thiên đường
Ôi cái phút giây diệu kỳ - ta được dựa đầu vào vai bạn
Dốc hết ruột gan mình cho cát bụi quê hương.
Cái chợ trưa chồm hỗm khói mờ sương
Đã hô hấp cứu ta tỉnh dậy
Càng lẩn tránh càng khiến ta nhìn thấy
Sau một màn voan mỏng mắt em.
Nhà hát lớn đêm nay không mở cửa
Tấm màn nhung không lay động
Diễn viên nép hai bên cánh gà nhìn ra cuộc sống
Sân khấu ngược... Mà em!
Để không bao giờ ta được lãng quên
Hà Nội đầy gió và nắng
Người Thủ đô sơ tán
Vô số lá vàng hội ngộ
Xào xạc trên đường
Gió và lá hành hương
Về miền Thăng Long trận chiến
Tôi là người chứng kiến
Cuộc hành quân lên rừng xuống biển
Đêm ngàn thu xào xạc lá vàng.
Lá ngập đường Lý Thường Kiệt, Quang Trung
Quán bia Cổ Tân ngập cơn lũ lá vàng
Tôi đứng (lạ lùng chưa chả có ai chen lấn xếp hàng)
Chiếc mũ sắt chìa ra tôi hứng
Năm vại bia tươi
Không cần ly cốc
Và cứ thế dưới trời sao tôi nốc
Nước mắt chảy lưng tròng.
Xung quanh tôi thấy bạn đâu còn
Kẻ ở chiến trường người đi sơ tán
Đâu rồi những cụ Nguyễn Tuân, Nguyên Hồng, Quang Sáng
Ngô Thảo, Nguyễn Duy, Thuỵ Kha, Đoàn Giỏi
Tôi người lính trị vì một cõi
Bia hơi và vô số lá vàng.
Nước hồ Gươm im lặng
Im lặng đến bàng hoàng
Tôi chìm cùng bóng tối chìm sâu đáy nước
Lên hồ Tây và đi ngược về phía tôi là một đoàn xe
Lá nguỵ trang ngất ngểu súng phòng không.
Lên hồ Tây lạnh lẽo mùa đông
Căn phòng nhỏ ngọn đèn dầu thắp nén hương tôi viết
Tôi viết những gì tôi yêu tôi thương tiếc
Và cả những gì đau xót đến chua cay
Hà Nội ơi! Đêm nào đó người có hay
Ngọn bút rưng rưng tôi viết về người đó.
Thơ Thu Bồn ngắn gọn, ý nghĩa
Thu Bồn là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam với nhiều tác phẩm thơ ca đồ sộ và giá trị. Ông cũng có một số bài thơ ngắn vô cùng ấn tượng, thể hiện tài năng và phong cách độc đáo của mình. Dưới đây là một số bài thơ ngắn của tác giả Thu Bồn.
Bài thơ chưa đặt tên
Về đi em chợ chiều sắp vãn
Nhớ mua cho anh một gói nhân tình
Non nước cách xa, bạn bè lận đận
Anh nằm đây trò chuyện với riêng mình
Dông bão đầy trời và chớp giật
Cứ vào đây soi sáng “cuộc trường chinh”
Em thân yêu thời gian còn đuổi kịp
Nếu không trọn đời cũng xin trọn kiếp
Làm sao mai thắp nến tiếp bình minh.
Dưới sâu
Dưới hầm này không có trăng sao
Có nỗi nhớ ngày thường không thể nhớ
Những không khí đất trời ta hít thở
Phút giây này sao bỗng hóa thiêng liêng
Đây chiếc hầm và cuộc sống đời riêng
Tôi đánh đổi tháng năm và ánh sáng
Cho mặt đất không bao giờ quên lãng
Dưới chân cuộc đời còn có một trái tim.
Nhường gối cho em
Anh nhường chiếc gối cho em
Trắng tinh, mềm dịu trong đêm trăng mờ
Anh nằm gối trọn bài thơ
Nghìn đêm gối súng ước mơ đã từng
Gối đi em những hương rừng
Truông dài, bãi rậm tưng bừng tiếng chim
Em nằm dưới tán rừng lim
Mênh mông bóng tối lặng chìm cỏ cây
Đẹp sao giấc ngủ em say
Ước mơ chắp cánh em bay lên nào
Gối đi em gối cho cao
Gối lên xanh những vì sao lưng trời.
Tình yêu
Dòng sông chảy không hề biết mỏi
Trọn đời đời dâng cho bờ bãi phù sa
Tình yêu ta như dòng sông ấy
Khi gặp thác ghềnh tung bọt trắng hát ca.
Tự bạch
Nhìn qua kẽ hở thi ca
Ngoài kia chợ trời xanh đẹp quá
Đôi lúc muốn ra chơi
Nhưng sợ nghẽn lối về
Thượng đế của tôi ơi
Người khó tính nơi này
Người dễ chịu nơi kia
Thơ hãy nhớ đây là trần thế
Sổ tiết kiệm ta còn gửi chốn thiên đường
Tôi đâu còn thời gian để giận hờn buồn tủi
Trái tim này còn lưu lại chút yêu thương.
Đời là thơ
Thơ là đời
Nhưng có khóa
Bạn bè ơi hãy mở cánh tôi bay…
Nỗi nhớ của rừng
Nỗi nhớ của rừng
Của cây của lá
Trong lòng tôi nỗi nhớ rất xanh
Con chim nhớ tổ
Tiếng kêu như ngọc sém ven đồi
Nghìn tấn bom quân giặc
Ném vào nỗi nhớ của tôi
Trong chiếc nôi trời xanh
Tiếng chim chéo đan trăm ngàn mắc vơng
Ru tôi giấc mộng yên lành.
Nụ hôn em rơi xuống những cơn mưa
Cái thầm kín đã nhú thành chồi biếc
Mầu da cam ném khu rừng về dĩ vãng
Nắng ngập đường
Tôi vấp một tiếng chim
Rừng Tổ quốc trong lòng tôi lại mọc.
Những bài thơ Thu Bồn về quê hương đong đầy cảm xúc
Thơ Thu Bồn thường mang đậm những hình ảnh quen thuộc, bình dị của làng quê Việt Nam, thể hiện tình cảm yêu thương, gắn bó sâu nặng của nhà thơ với quê nhà.
Con trở lại
Con trở lại mảnh vườn xưa của mẹ
Qua bao năm cỏ dại đã mọc đầy
Chiếc hầm cũ xưa mặt trời thường đến ngủ
Giờ đêm sâu thẳm tiếng công trùng
Xin chớ ngại lời đau rất vắn
Đây trần vàng quấn riết thân cau
Mẹ nâng bát canh cua rau đắng
Ngọt ngào xin gởi lại mai sau
Bếp dã chiến chôn vùi bao ngọn khói
Giờ tro than ta gởi lại những vùng đồi
Tiếng vượn hú rất xa ngoài giấc ngủ
Em thơ ơi! Hãy thức dậy nhận quà
Tiếng lá rụng màu thu rất khẽ
Như niềm đau năm tháng sẽ đi qua.
Em hát bằng lòng mẹ Việt Nam
“Em cười trăng sáng hơn lên
Hát đi em… hát! Bóng đêm lui dần”
Khu rừng này chỉ có lá cây rơi xào xạc
Có ai ngờ chiều nay nghe em hát
Tiếng hát mười năm vắng lặng tự bao giờ
Nghe tiếng hát chiều nay sao bỗng thấy ngẩn ngơ
Lòng ai đó bay về trên quê mẹ
Có phải một thời son trẻ
Tiếng mẹ ru ngọt lịm cả nắng chiều
Và gió bên đồng lại thổi hiu hiu
Ru bé ngủ say nồng trong tã lót
Tiếng trong sao như con chim hót
Bay giữa vòm trời xanh vợi đến bao la
Nước mắt nhỏ ròng trong mỗi tiếng ca
Tiếng mẹ khóc oà vào trong tiếng hát
Cha vẫn ngoài trời còng lưng nắng rát
Vai kéo cày bụng thót chân teo
Cái nắng đốt thiêu da thịt người nghèo
Như tấm cháy mẹ xin ăn từng bữa
Đâu hạt cơm và đâu vú sữa?
Con lớn lên bằng củ chuối, bẹ môn
Tiếng hát mẹ đau làm dựng sóng Thu Bồn
Cả một vùng trại giam ngột ngạt
Ấp chiến lược thép gai đâm tiếng hát
Mười năm tiếng mẹ vẫn ngọt lành
Chen qua hố bom rau vẫn mượt mà xanh
Con đã biết yêu và biết ghét
Biết vung dậy tầm vông thành sấm sét
Biết hành quân đêm tối chân không giày
Biết yêu màu xanh từng chiếc lá cây
Biết nhìn mặt quân thù qua họng súng
Biết làm con người con trung dũng
Của quê ta bất khuất kiên cường
Biết lên đường say khúc hát yêu thương.
Hôm nay giữa lưng đèo ta nghe em hát
Ta nghe em ca trong tầm đại bác
Ta lên đường theo những lời ca
Cảm ơn người con gái phương xa
Mang tiếng hát lời thơ về quê hương mẹ.
Hôn mảnh đất quê hương
Tôi cúi xuống hôn mảnh đất quê hương
Như hôn người yêu sau ngày xa cách
Tôi không khóc nhưng vẫn trào nước mắt
Con đã về đây với mẹ - Mẹ quê hương!
Thanh Quýt Giáp Năm ruộng đồng xơ xác
Đầu con đau dưới nắng chan chan
Giếng đã cạn môi người khao khát
Quê hương dòng sữa mẹ tuôn tràn.
Đất hỡi đất! Người vẹn lòng yêu nước
Viên đạn bây giờ cày lên viên đạn năm xưa
Chiếc áo màu xanh dù rách nát
Vẫn hiền hoà đùm bọc mẹ sớm trưa.
Vẫn nguyên vẹn một màu xanh xứ sở
Như mắt ai xanh tự thuở ban đầu
Sông Thu Bồn ơi! Ta nghe người đương thở
Vỗ triền miên gội tóc những nương dâu.
Anh đã về đây em ơi! Có gầy đi một chút
Nhưng quả tim đập nhịp phi thường
Quả tim qua hai lần đạn lửa
Vẫn đợi chờ chan chứa yêu thương.
Anh về với em như con sông về biển
Chắt chiu dòng nước ngọt nguồn xa
Hãy nhận lấy dùm anh: con sóng nhỏ
Qua bãi bồi lắng đọng phù sa.
Ấp chiến lược đám mây đen che phủ
Lòng xót xa quặn cháy mái nhà rơm
Mẹ lom khom vịn vào vai núi
Chúng con đi mờ khuất dãy Trường Sơn.
Tôi cúi xuống hôn mảnh đất quê hương
Như hôn người yêu sau ngày xa cách
Tôi không khóc nhưng bỗng trào nước mắt
Con đã về với mẹ quê hương.
Quê hương mẹ
Em có về Giáp Thôn
Qua chiếc cầu treo nhỏ chon von
Theo con đường nhiều gai mắc cỡ
Đến giếng thơi xóm nghèo
Có bà mẹ đương cất nước
Cây cần vọt run trên bàn tay nhăn nheo
Đó là mẹ tôi
Giếng mùa cạn
Mẹ tưởng đầy như lòng mẹ
Chiếc gàu nan lắc léo vướng dây leo
Em kéo hộ mẹ tôi gàu nước
Chiếc đòn cong nhún nhẩy
Treo vai em qua nhịp cầu treo
Nước có đục em đánh phèn trong veo...
Vườn mẹ có hoa chanh
Nghìn chiếc lá tre thả thuyền trên ao vắng
Là chiến thuyền tuổi thơ anh
Hoa chanh thơm tóc em
Ca dao ủ trong lời mẹ
Lạc loài quạ kêu khản tiếng.
Nhà mẹ chẳng dột đâu
Những cơn mưa không thủng được yêu thương trên mái rạ nghìn đời
Viên đạn bắn không xuyên được pho sử dày bốn ngàn năm dựng nước.
Ôi lá chắn diệu kỳ
Lòng mẹ Việt nam
Em hãy soi gương
Hãy ngẩng cao đầu
Bà mẹ ấy có nghìn vạn đứa con trai
Và đây là lời đứa con trai bà mẹ.
Về lại xứ Đoài
Những ngày đi thăm miền Bắc
Về lại xứ Đoài
Lời ca dao mẹ hát tự ngàn xưa
Mũi hài cũ rêu im ngón lạnh
Mái chùa cong qua gió mưa
Có ngọn gió thả lơi bên vườn trúc
Phượng vĩ đốt trời ùn những nõn mây
Có một người em gái mới qua đây
Lửa phượng vĩ ửng hồng đôi má
Con đường đỏ cuốn bụi về thị xã
Đá ong còn rỗ mặt với thời gian
Đường cây xanh kỷ niệm chạy hai hàng
Dẫn tôi đến Sài Sơn, Bất Bạt
Mạ mộc tuyền rễ đâm móng vạc
leo từng bậc thang năm tấn ứa mùa xanh
Dòng Tích Giang ngày tháng trôi nhanh
Còn lưu lại chút bùn tươi màu mỡ
Những cánh đồng trăn trở
Tôi tìm em trong hạt giống nảy mầm
Tôi tìm em trong nỗi nhớ lặng câm
Nỗi niềm con ong nhớ mật
Như hạt giống cựa mình trong đất
Tôi về đây, lòng mẹ đón tôi về.
Vết sẹo tuổi thơ
Thuở nhỏ tôi thường nhặt thóc rụng bên sông
Những hạt thóc lấm lem vương vãi trên đồng
Cò bay sóng sánh
Xáo động dòng trôi tôi vớt cánh cò
Con nít sang sông khỏi trả tiền đò
Nhưng tôi muốn lội
Tôi ré tôi la tôi chìm nổi
Tôi chơi đá bò bay cả một khúc sông!
Em ơi! Em còn nhớ không?
Mảnh ngói thia lia em trao tay anh ném
Nhặt từ đổ vỡ miếu thần nông
Tay anh đứt vì mắt em sắc lẻm...
Ba mươi năm... Tôi trở về quê mẹ
Giật mình khi nhận ra sông
Đứa bé nào kia nhặt thóc trên đồng
Như nhặt lại tuổi thơ tôi rơi rụng
Bỗng nhiên tôi khóc
Chữ với nghĩa lấm lem như đời hạt thóc
Tôi khụy xuống vì hai sọt văn chương
Đòn gánh cong kẽo kẹt đoạn trường
Sao không phải là hai sọt cỏ
Đựng xanh rờn nhún nhẩy trên vai
Tôi về quê như một kẻ lạc loài
Vần với điệu làm tôi chóng mặt
Tôi muốn tìm lại một tình thương trong đôi mắt
Nhưng mẹ đã âm thầm nằm dưới đất sâu...
Tất cả đều xa ngái
Chân con bỗng sụt trong vũng sình trâu đái
Cỏ hôi cướp trời đất mới kéo da non
Con về đây sông lở núi mòn
Giữa đường quê bỗng nhiên con vấp ngã
Con quỳ xuống ôm hôn và cảm ơn hòn đá
Đã cho con mang suốt đời vết thẹo tuổi thơ…
Vườn chanh
Nơi tôi qua trong ánh sáng ban ngày
Những đêm đêm lòng tôi lại tới
Cành xõa bóng êm tầm tay tôi với
Ngó vòm trời trải lẫn trong sao
Vườn chanh và tôi lớn lên cao
Tóc em gội xuống Ngân Hà sáng rỡ
Con vịt lội giữa dòng bỡ ngỡ
Tôi làm sao chiến sĩ gác bầu trời
Hoa chanh nở rạng ngời khuôn mặt
Đêm đêm thắp sáng cả trời nam…
Đây vườn chanh, vườn cam
Tôi đâu muốn chiết khỏi cành của mẹ
Tôi muốn làm chiếc rễ cây lặng lẽ
Bám sâu vào lòng đất này thôi!
Có khi nào mẹ gọi lại vắng tôi
Được rung động trong lá cành của mẹ
Tôi tham lam chẳng muốn ai san sẻ
Dù một chú chim sâu nhảy nhót trên cành
Tôi muốn tôi trong từng chiếc lá xanh
Từng chiếc lá xanh cũng là tôi độc nhất
Dù một chiếc nhánh khô lây lất
Tôi cũng làm ngọn lửa ấm quê hương
Đến khi nào bê bết bụi, sương
Tôi lại tắm trong tình thương của mẹ
Được tinh khiết trong tình yêu mới mẻ
Được dịu hiền trong nồng cháy thiết tha
Được sáng ngời trong lửa và hoa
Nơi em đã đi xa nụ cười còn rớt lại…
Đêm nay trên một vùng phẳng lặng
Màn đêm chỉ cho tôi: “Đây vành đai trắng”
Khô khản tiếng gió gào
Như nói với trời cao
Có một trái chanh còn đó
Trái chanh của những vườn chanh đã mất
Và những vườn chanh mọc dậy ngày mai
Chanh ngã xuống rồi nhưng những cây gai
Trong tro bụi vẫn ngời con mắt nhọn
Vườn chanh xưa em đi không cần đội nón
Giặc đã san bằng lấp dưới đất sâu
Trái chanh vẫn đu đưa trong gió
Trong chớp giật sáng lòa rừng lửa đỏ
Từ vạn mảnh vườn hoang
Những cây chanh đứng dậy xếp hàng
Đi vào từng vườn từng ngõ
Tôi nghe rất rõ
Tiếng lá chanh cựa mình
Những hoa chanh mở hết tâm tình
Thả phóng hương thơm ngào ngạt
Làm mát dịu lòng tôi qua nắng rát
Tôi tì ngực lên gốc chanh phóng lửa đốt quân thù
Lời em trong tiếng gió vi vu
Đêm sâu kín như lòng em vậy
Rất thăm thẳm nhưng tim anh nhìn thấy!
Vườn chanh xưa về đấy
Hoa búp tròn đầu những ngón tay
Xoa mát dịu làn da tôi rám nắng
Đầu ngón tay bao cánh trắng
Xòe tận hồn tôi mát rượi những xuân hè
Em ở đâu có nghe?
Tiếng con dế mèn kêu sâu lòng đất
Là phút giây trời lên cao nhất
Có một trái tim đương đập thình thình.
Thơ Thu Bồn về tình yêu
Thu Bồn không chỉ nổi tiếng với những vần thơ bi tráng về chiến tranh mà còn ghi dấu ấn bởi những bài thơ tình nồng nàn, da diết. Sau đây là những bài thơ của Thu Bồn về tình yêu hay nhất.
Qua sông Thu Bồn
Cầu vồng lũ trẻ chơi màu sắc
Ta thích làm mây mang bão giông
Rạch chéo đất trời tia kiếm chớp
Thức reo làm thác ngủ làm sông
Dòng sông rộng quá nên lai láng
Nhịp cầu thường tiễn ta đi xa
Hỡi con ngựa chiến tuôn về biển
Bất kham dừng lại hóa phù sa
Ta yêu cỏ thẹn bên cồn mả
Hoa tím em thường giả bông tai
Cọng chiếu bao giờ thành xuyến ngọc?
Lối cỏ anh về vẫn lắm gai
Mẹ ngủ ven trời sau cỏ mật
Mây giăng trà kiệu chớp sơn trà
Sau màn mưa ấy hai con mắt
Xanh hơn cỏ dại ngước nhìn ta
Sâu lắng lòng sông ra cửa đợi
Nửa đêm ta thức nhịp nam bình
Con thuyền đã gõ xua đàn cá
Sóng vẫn trào lên đẫm phận mình
Trọn đời em muốn làm con sóng
Sông lặng mà em lắc mạn thuyền
Đàn cá khiếp hồn tuôn nháo nhác
Làm mắc vầng trăng giữa lưới vàng
Ta cũng là trăng luôn mắc lưới
Vớt lên ướt hết nửa cuộc đời
Đêm đêm hong gió trên triền núi
Gọi nắng mai lên vá lại trời.
Em đi bán lịch
Ai mua không tôi bán
Lịch lốc lịch treo
Lịch túi lịch bàn
Bao nhiêu xanh đỏ tím vàng
Váy dài váy ngắn bao nàng tiên nga
Áo dài dài đến thướt tha
Phật tiên xuống thế người ta lên trời
Em đi năn nỉ chào mời
Mỗi tờ lịch một cuộc đời vàng son
Thác hơ hớ trắng sườn non
Biển reo buồm hát thong dong rộng dài
Chó bông chó phốc chó lai
Nụ cười ánh mắt nhìn ai xa vời
Em đi bán lấy đồng lời
Mồ hôi là vốn đất trời rủi may
Mưa trộn nắng bụi khói cay
Nhìn tờ lịch hẻo trên tay đoạn trường
Từ biển sâu đến núi rừng
Nước cây người thích không lường được ai
Nén hương em khấn thần tài
Tàn cong chỉ cũng một vài lần thôi
Em thồ như chiếc xe lôi
Bao nhiêu tờ lịch mồ côi nhân tình
Nổi chìm bao kiếp sinh linh
Từ trong tờ lịch nguyên hình bước ra
Em đi bán sỉ đường xa
Mưa chiều mờ mắt anh ra trông trời
Em nâng cuốn lịch chào mời
Vo tròn cuộc sống gói lời thị phi
Mặt trời ngủ em tôi đi
Em không bán lịch lấy gì nuôi thơ?
Nhà tôi gần con suối mơ
Nước trong thì ít nước dơ hơi nhiều
Em đi đóng gói ban chiều
Bao bì thật kín tránh điều nhiễu nhương
Nhà tôi thung lũng mù sương
Ai chê cũng đón ai thương cũng mời
Người trong lịch hớn hở cười
Em tôi bán lịch ngậm ngùi thế gian.
Tiếng hát mảnh vườn
Anh đã đến mảnh vườn mơ ước
Ai khéo trồng cây nở hoa hồng
Cành dâm bụt trắng
Hoa phải biết nhường nhau sắc thắm
Không cần hương vẫn lộng lẫy khu vườn
Anh đến đó một ngày vắng lặng
Hoa rơi điểm trắng mặt hồ
Nơi đáy sâu của một vùng lặng lẽ
Ai biết xưa thành quách rộn nơi này
Những lở bồi trong tiếng em ca hát
Sáng xanh nay trời chen xuống mảnh vườn
Um tùm quá! Cỏ vương cành bách tán
Trái chanh giấu ngọc giữa luống cà
Đàn chim lia những chiếc thoi huyền diệu
Dệt niềm vui tíu tít… quanh nhà
Con đê nhỏ gởi triền ra sông lớn
Cánh buồm dong chỉ lối em xa
Em đi! Em đi… với ngọn đèn kỳ ảo
Anh thắp lên nỗi nhớ sáng căn phòng
Thơ vẫn chảy ngược chiều, tóc trắng
Những dòng xanh không bến không bờ
Có tiếng hát của muôn nghìn lá nhỏ
Nước hồ xanh con mắt ngẩn ngơ
Trời chín giữa hè ươm lửa vào thơ
Mầm xanh hất lá vàng rơi rụng
Trưa nắng hanh nồng như thuốc súng
Đường em đi sẽ mát hơn nhiều
Bờ cây xanh sải cánh tay yêu
Choàng em suốt dặm đường đất nước.
Không đề 1
Tôi già hơn em một cuộc chiến tranh
Trong buổi trưa nắng khát này
Tôi nhận từ tay em bát nước quá đầy
Bàn tay tôi run rẩy
Làm sao khỏi sánh ra ngoài những giọt nước trong.
Không đề 2
Có em anh trở thành triệu phú
Có triệu niềm vui và có triệu niềm đau
Anh đem triệu niềm vui làm tiệc đãi bao người hàng xóm
Còn triệu cơn đau...
Anh cô thành cao nhấm nháp một mình.
Không đề 3
Em trao anh chìa khóa
Mở bao điều thầm kín tình yêu
Anh có biết đâu
Trong tay em còn một chùa chìa khóa khác.
Mong em về trước cơn mưa
Mong em về trước cơn mưa
Mây giăng kín núi đò chưa cập cầu
Thương em nhiều nỗi sông sâu
Truân chuyên con nước biết đâu anh dò
Ba mươi năm một chuyến đò
Chưa xong chuyến lại thân cò sang sông
Trăm năm một cõi bềnh bồng
Chanh chua chát chuối vẫn nồng trầu cau
Em còn đợi chuyến đò sau
Hay là không thể đợi nhau bờ này?
Em về lấy tóc chẻ mây
Buộc anh đứng lại như cây sông Hàn
Để cho anh với bạch đàn
Ngẩn ngơ che nắng nhỡ nhàng trú mưa
Lòng anh như tấm vải thưa
Em con mắt thánh đung đưa ước gì?
Thôi đừng cong nữa làn mi
Trời sinh con mắt khỏi đi đường vòng
Lòng anh con nước đang ròng
Biển đau rút ruột cua còng chỏng chơ
Lấy khăn mà gói bơ vơ
Tay cầm nước mắt bao giờ sang sông?
Gặp minh mang cũng mênh mông
Nắng qua bao chuyến mà không nhạt nhòa
Lòng anh rúc tiếng tù và
Gọi đò mãi... Bỗng nhớ ra gọi mình.
Mưa tháng sáu
Dậy em thức dậy đi nào
Cơn mưa tháng sáu giăng rào kín sân
Dậy đi để áp bàn chân
Lên trên mặt đất quen thân dịu dàng
Giọt mưa chéo giọt mưa ngang
Giọt bay rát mặt giọt đan lưới thần
Giọt nào ướt dưới bàn chân
Mà nghe lạnh cả đầu sân góc vườn
Giọt lênh láng giữa mặt đường
Giọt rơi xuống giữa đời thường anh em
Mưa làm cây lá chông chênh
Gió xô ta sát lại bên nhau rồi
Mưa làm cay rát làn môi
Mưa trong đôi mắt xa xôi em nhìn
Cơn mưa làm ướt tiếng chim
Cánh hoa bảy nổi ba chìm là em
Mưa như đời sẽ lãng quên
Tiếng ca em hát khiến đêm hóa ngày
Mưa như trời đất đang say
Hàng cây chuếnh choáng khoác vai nhau về
Mặt trời còn ngủ trong mê
Cơn mưa trắng xóa cả quê hương mình
Ơi cơn mưa bất thình lình
Chiều nay rơi xuống tan tành trước sân
Dòng sông chảy dưới bàn chân
Giọt mưa giờ đã quen thân nơi này
Rồi mai mưa gió qua đây
Anh còn ở với cỏ cây... Em về.
Ngôi sao lạc loài
Có khi quên hết mùa màng
Có khi quên hết lúa vàng tằm tơ
Cứ nhìn mây nước ngẩn ngơ
Cái chi không biết là thơ hay nàng?
Không còn gì ở thế gian
Không còn gì nữa cả vàng lẫn thau
Cứ mong trời sáng cho mau
Trông trời tối gấp tối đau mặt trời
Nên chi cả vốn lẫn lời
Của tôi tiêu hết một thời trẻ trung
Giờ đây ngồi nhớ mông lung
Mắt em nhấp nháy giương cung dõi tìm
Tôi là sợi chỉ không kim
Luồn vô năm tháng trái tim rối bời
Hát về sợi chỉ không lời
Dứt ra từng đoạn cho đời mai sau
Anh về xé một buồng cau
Bắc thang lên hỏi cho mau ông trời
Bay lên vũ trụ anh mời
Những vì tinh tú cùng thời với anh
Tiệc mà toàn ớt với chanh
Khen ngon nước mắt vòng quanh râu mày
Tốn than tan chiếc lưỡi cày
Ngưu lang chức nữ bị đày tầng cao
Lên trời nên hóa vì sao
Mỗi khi tối đến lao nhao gọi tình
Đại hùng tinh tiểu hùng tinh
Đều là ta cả đẹp xinh nhất đời
Ta làm se dịu mặt trời
Ta làm trái đất chói ngời mặt trăng
Có khi làm chú sao băng
Trốn về trái đất ăn năn một lần
Rồi xin ở lại cõi trần
Làm thơ nhóm bếp đỡ đần cho em.
Linh hồn đá
Linh hồn của đá là mây
Linh hồn của đất là cây xanh rờn
Phần con người có cô đơn
Phần hoa đẹp có hương thơm không lời
Quá mù rồi đó mây ơi
Bước thêm xíu nữa là rơi hai hàng
Hai dòng lục bát chứa chan
Từ trong đất lại tuôn tràn mắt em
Gió là hồn biển thổi lên
Mênh mông là nước bỏ quên chân trời
Một trăm năm một ngàn đời
Hai câu tuyệt vọng tuyệt vời bên nhau
Nụ cười nước mắt vui đau
Hai hàng lục bát giao nhau hai hàng
Mai sau dù có lỡ làng
Lời riêng xin gởi dưới hàng mi em
Thương ai sợi nước mắt bền
Cắt chia không đứt bắt đền khăn tay
Nụ cười ai nếm thì say
Còn linh hồn đá vẫn bay ngang trời.
Con sáo sang sông
Sau những rặng phi lao bờ biển rất gần
Anh bắt chợt một hải phòng oi ả
Anh bắt gặp màu đen buông thả
Tóc em dài nhờ ngọn gió đến đo
Những hòn than ẩn dưới tàn tro
Chiều lẳng lặng phả lên từng cụm khói
Con sáo sổ lồng đường bay thấm mỏi
Những cơn sóng dìu nhau tìm lại bến bờ
Mẹ kéo lưới về nón rách phất phơ
Có một thuở lòng ta đắm đuối
Thời lành lặn em qua vườn lá chuối
Anh trở về nghe gió xé mà thương
Quả vải ngọt còn lẫn nhiều chua chát
Anh cắn vào nước mắt cứ ứa ra
Em đâu biết đó là giờ xa cách
Anh ngóng tìm mưa rớt phía mờ xa
Anh mong đợi bát cơm thơm ngọt
Quay lại nhìn vỏ trấu lẫn bùn đen
Đêm phù du nhập xác với ngọn đèn
Giờ hội ngộ côn trùng nơi hạ giới
Ngôi sao ấy cháy trên vòm nhiệt đới
Anh tìm em phía dưới dải thần nông...
Bây giờ con sáo đã sang sông
Chấm đen nhỏ hút vào ngàn cơn lốc
Giọt rượu chảy tràn trề miệng cốc
Anh âm thầm cúi lặng dưới ngàn sao.
Trên đây là những bài thơ Thu Bồn ấn tượng nhất mà VOH chọn lọc gửi đến bạn. Thu Bồn là một nhà thơ, nhà văn lớn của Việt Nam. Ông đã để lại cho đời một kho tàng tác phẩm đồ sộ và giá trị, góp phần làm phong phú thêm nền văn học nước nhà. Đón đọc thêm nhiều tác giả cùng các bài thơ hay tại chuyên mục Sống đẹp của voh.com.vn.