- Giang Nam là ai?
- Thơ Giang Nam viết về quê hương
- Quê hương
- Nghe em vào đại học
- Tiếng nói Việt Nam
- Lá thư thành phố
- Người con gái Sài Gòn
- Em hãy về với biển đảo quê hương
- Huyện đảo quê hương
- Khai bút đầu xuân
- Miền Nam có Bác
- Nhớ một mùa xuân
- Quy Nhơn, ngày anh về
- Thành phố đợi anh về
- Tìm lại Sóc Bom Bo
- Bức thư miền Nam
- Cả miền Nam sẽ chuyển thư em
- Con viết bài thơ dâng Bác
- Tiếng xa quay
- Qua xóm cũ
- Thức giữa mùa xuân
- Bài thơ gởi bạn
- Những bài thơ Giang Nam hay, ý nghĩa
Giang Nam là một cây bút tài năng, sáng giá của văn học giải phóng miền Nam và văn học Việt Nam đương đại. Ông có nhiều duyên nợ với thơ ca khi cho ra đời nhiều tác phẩm trữ tình, dung dị, sống mãi với thời gian. Trong bài viết này, VOH xin gửi đến bạn đọc những bài thơ Giang Nam đong đầy cảm xúc nhất.
Giang Nam là ai?
Giang Nam (2/2/1929 - 23/1/2023) tên thật là Nguyễn Sung. Ông được sinh ra trong một gia đình Nho học tại xã Ninh Bình, huyện Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa. Ngoài bút danh Giang Nam, ông còn dùng nhiều bút danh khác như Châu Giang, Hà Trung, Lê Minh trong giai đoạn từ năm 1955 đến năm 1959.
Trước Cách mạng tháng Tám (1945), Giang Nam học tại trường Quốc học Quy Nhơn và thi đỗ bằng Thành chung vào năm 1945.
Kháng chiến chống Pháp bùng nổ, Giang Nam cùng với hai người anh trai của mình là Nguyễn Lưu và Nguyễn Quang tham gia kháng chiến, khi ấy ông mới 16 tuổi. Tháng 5/1948, nhà thơ được điều động công tác tại Ty Văn hóa Thông tin với nhiệm vụ viết bài và viên tập chính cho các báo.
Năm 1956, Giang Nam cưới vợ tại Lạc An (tỉnh Khánh Hòa). Đó là bà Phan Thị Chiều, nhỏ hơn ông 2 tuổi. Từ năm 1975, ông từng nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng như đại biểu Quốc hội khóa VI, ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa II và III, tổng biên tập báo Văn nghệ,...
Giang Nam nhận được vô số giải thưởng cao quý như Giải Nhì tạp chí Văn nghệ (1961), Giải thưởng Văn học nghệ thuật Nguyễn Đình Chiểu (1960 - 1965) của Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam, Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật (2001).
Trong sự nghiệp của mình, Giang Nam đã để lại cho đời nhiều tác phẩm thơ sâu sắc và ý nghĩa:
- Tháng Tám ngày mai (1962)
- Quê hương (1962)
- Người anh hùng Đồng Tháp (1969)
- Vầng sáng phía chân trời (1978)
- Hạnh phúc từ nay (1978)
- Thành phố chưa dừng chân (1985)
- Ánh chớp đêm giao thừa (1998)
- Mầu nhiệm (1999)
- Sông Dinh mùa trăng khuyết (2002)
- Lắng nghe thời gian (2008)
Bên cạnh các bài thơ, tác giả còn có một số tác phẩm văn xuôi đáng chú ý như:
- Vở kịch cô giáo (1962)
- Người giồng tre (1969)
- Trên tuyến lửa (1984)
- Rút từ sổ tay chiến tranh (1987)
- Tôi đã học văn theo kiểu của mình (1995)
- Sống và viết ở chiến trường (2004)
Thơ Giang Nam viết về quê hương
Từ văn học trung đại đến hiện đại, quê hương trở thành đề tài muôn thuở, quen thuộc với các thi nhân. Nó chính là điểm hẹn tâm hồn của biết bao văn nghệ sĩ. Trong cuộc đời cầm bút của mình, Giang Nam đã để lại cho đời những bài thơ hay viết về quê hương, đất nước.
Dưới đây là một số bài thơ của Giang Nam, mời bạn đọc thưởng thức.
Quê hương
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
“Ai bảo chăn trâu là khổ?”
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
Nghe em vào đại học
Nghe em vào đại học
Nửa tin nửa ngờ, tên lại trùng tên
Hôm nay nhận được thư em
Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy trắng
Anh ngồi đây thấy trời hửng nắng
Trên Hồ Gươm và trên mái đầu em
Ngọt gió quê hương, sông rạch dịu hiền
Miền Nam, em ơi còn nhớ
Kháng chiến năm nào gian khổ
Đồn giặc bủa vây, thôn xóm điêu tàn
Trường, giặc đốt rồi, còn lại ánh trăng
Giữa hai trận càn, anh dạy em học chữ
Mẩu than đen vẽ lên tường gạch đỏ
Những lá cờ sao bên những vòng tròn
Đầu nghiêng nghiêng theo nét chữ run run...
Có những buổi học em học bài không thuộc
Anh không mắng nhưng em buồn em khóc!
Thương em, anh cố dỗ dành:
“Ráng học sau này cho được bằng anh
Để chép bài ca, đọc thông tin tức!”
Ôi! Mơ ước tầm thường, đơn giản nhất
Sao ngày xưa vẫn quá lớn, em ơi!
“Bài ca” hôm nay em chép được rồi
Không phải bài “Đoàn quân đi…” thuở trước
Anh chưa bước chân vào trường đại học
Chưa lên giảng đường, chưa mặc áo sinh viên
Chưa biết vì sao ngày tối tiếp liền
Chưa biết quê ta nơi nào nhiều quặng
Giặc dành cho ta nhà tù, bom đạn
Bảy năm rồi trong máu lửa đấu tranh
Thầy giáo dạy em năm trước học vần
Vẫn chưa vượt quá chương trình cấp một!
Vẫn chật vật với những bài số học!
Thư viết cho em phải xóa sửa mấy lần!
Anh không buồn vì anh biết em anh
Đang ngồi thay anh dưới mái trường đại học.
Mai ngày nước nhà thống nhất
Em lại về dạy chữ cho anh
Không phải bằng than vẽ, gạch thềm đình!
Không phải phập phồng giữa vòng đai giặc...
Em sẽ bảo anh: “Cố lên, gắng học!”
Anh sẽ mỉm cười nhớ những đêm trăng
Chế độ cho em đôi cánh chim bằng
Và vinh dự được làm người đi trước!
Anh sẽ để riêng một đêm thức suốt
Kể em nghe chuyện chiến đấu miền Nam
Câu chuyện mở đầu: “Thuở ấy, ở quê hương
Anh chỉ học có một trường: Cách mạng…”
Tiếng nói Việt Nam
Gửi đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam
Lời Tổ quốc êm êm như tiếng má
Bên vành nôi ru giấc ngủ con thơ
Tôi nghe giọng miền Nam thương mến lạ
Tha thiết như quen thuộc tự bao giờ!
“Đây tiếng nói Việt Nam! Đây Hà Nội”
Xa muôn trùng vẫn thầm thĩ bên tai!
Rút lại cách ngăn, đẩy lùi bóng tối
Thắp niềm tin cháy sáng giữa tim người.
Như vú mẹ không cạn nguồn sữa quý
Như dòng sông vô tận chẳng ngừng trôi
Gói trọn tâm tình trên đôi cánh nhẹ
Làn sóng đi mang nắng khắp phương trời!
Từng đoạn, từng lời, từng câu, từng chữ
Từng tiếng đọc sai, từng lỗi nhỏ thông thường
Sao vẫn ấm, ngọt ngào như hơi thở
Đẹp như lòng chung thuỷ của người thương!
Tiếng chị phát thanh viên dịu dàng, trong sáng
Báo tin mừng: một nhà máy lắp xong
Tôi tưởng thấy ngày mai vui chiến thắng
Ống khói hòa bình vươn trên nước Cửu Long!
Ôi! Những buổi quân thù về càn quét
Quê hương ta - chị đang nói bỗng dừng
Chị đã đọc bản tin nhoà trong nước mắt
Hàng triệu người nghe chị cũng rưng rưng.
Xe tăng Mỹ nghiến trên đường phố
Và những lời ca cuồng loạn dâm ô
Không ngăn được - bàn tay nào ngăn nổi
Tiếng nói Đảng ta, tiếng nói của Bác Hồ!
Khúc hát Điện Biên vẫn ấm từng khe cửa
Phá vành đai, xuyên giới tuyến, tháp canh!
Sài Gòn thức đêm đêm theo Hà Nội
Nghe tin thủ đô đập giữa tim mình!
Lá thư thành phố
Ôi! Dòng chữ tím nghiêng nghiêng nét
Mảnh giấy vàng hoe chẳng kẻ dòng
Anh nghe hơi ấm bàn tay nhỏ
Trên phong bì đậm dấu quê hương.
Thư em đến giữa mùa mưa gió
Hé một trời xuân nắng hửng lên
Mưa vẫn rơi nhiều trên đất đỏ
Quê nhà em ở, nhớ mông mênh!
“Con vẫn ăn chơi, em vẫn khỏe
Anh yên lòng nhé, chốn rừng xanh!
Dây bầu sai trái sau nhà đó
Vẫn đợi anh về hái nấu canh.
Con nhớ anh thường đêm biếng ngủ
Nó khóc làm em cũng sụt sùi
Anh nhớ gởi về manh áo cũ
Ủ con, cho mẹ ấm nhờ hơi.
Em vẫn ngày ngày đi gánh mướn
Thương em các chị giữ dùm con
Bạn không ruột thịt mà yêu mến!
Em biết vì sao... Anh biết không?
Nhà ta mấy bận mưa hư nát
Mái lá tơi bời, lạnh gối chăn!
Em không buồn lắm vì em biết
Anh khổ nơi xa gấp mấy lần!
Cao su! Rừng núi sương rưng lệ
Trời! Những đêm dài lạnh cắn răng!
Em thương anh khổ vì con, vợ
Đem giọt mồ hôi, đổi miếng ăn!
Em biết giờ đây bên gốc mủ
Anh khơi dòng nhựa để ngày mai
Nhựa chảy, anh không ngừng chiến đấu
Bên anh đồng chí biết bao người…”
Anh gục đầu trên dòng chữ nhỏ
Mà lòng thổn thức suốt canh thâu
Tưởng thấy bóng em sau cánh liếp
Đêm đêm nghe gió rít qua đầu!
Nửa căn nhà trống, vài phiên chợ
Đôi cánh tay gầy, một mụn con
Mưa nắng đã phai màu áo cưới
Giấc mơ còn lại: một lưng cơm!
Vì ai em khổ, con ta khổ
Đây đó tuy gần vẫn quá xa!
Mủ cao su chảy đông thành máu
Tức nước, ngày mai phải vỡ bờ!
Em thấy không em trời hửng sáng
Đêm dài nô lệ sẽ đi qua!
Em ơi anh gởi niềm tin tưởng:
Có toàn dân tộc đứng bên ta.
Người con gái Sài Gòn
Đêm không ngủ. Chân trời bầm pháo sáng
Sài Gòn nghe bom nổ rất gần
Đất rung chuyển. Và ánh đèn vụt tắt
Mặt người nhoà đi trong màu đen chiến tranh.
Đêm không ngủ. Ai reo chè ngoài phố
Mòn mỏi canh khuya tiếng guốc đi về
Một Sài Gòn bao năm rồi vẫn thức
Trong tiếng gầm của pháo, của xe.
Đêm không ngủ. Bỗng dưng trào nước mắt
Nghe gót giày đinh đau nhức vỉa hè
Nghe nhạc trỗi một bài ca man dại
Nghe tiếng cười thác loạn, rủ rê.
Chúng đang tự đốt mình trong men rượu
Trong lụa là và những cặp môi hôn
Chúng đang vui sau những giờ bắn giết
Máu Việt Nam trong túi chúng thành vàng.
Ngày mai lũ chúng đi về đâu
Ôi những kẻ chỉ sống bằng tội ác!
Đêm không ngủ nghe vọng về khúc hát
Của những tháng năm, của những cuộc đời.
Con sông mang tên thành phố sáng ngời
Đêm nay nữa có đưa anh trở lại
Qua vùng trắng, con cuốc kêu khắc khoải
Người đầu sông thương nhớ kẻ cuối sông.
Nằm nghe hơi thở ấm của con
Trong muôn tiếng của thời gian chảy xiết
Trong nỗi nhớ thiêu cháy từng tờ lịch
Muốn có cánh bay đến những chân trời.
Con hãy ngủ ngon, mẹ không hát ru hời
Khi bom nổ và xiềng rung loảng xoảng
Hãy ngủ bình yên để mai này khôn lớn
Câu hát mẹ ru dành tiễn con lên đường.
Con sẽ đi dưới hàng cau quê hương
Có cánh cò bay, có chiều ráng đỏ
Màu bùn đất ngàn năm vẫn đó
Một quê hương thực sự của mình.
Hãy ngủ yên và biết đợi chờ
Hỡi những quả mìn tròn xoe có mắt
Lửa nghìn độ hãy chôn sâu, nén chặt
Cho một ngày sắt thép chảy, chúng ta qua.
Hãy ngủ yên và biết đợi chờ
Hỡi khẩu súng mang nghĩa tình đồng chí
Khi đất nước thề không làm nô lệ
Nghìn gió hôm nay góp cho bão ngày mai.
Mắt kẻ thù đỏ như hòn than
Đã bao lần nhói lên da thịt chị
Đã bao lần chị ôm con thủ thỉ
Nói với người xa, cũng là nói với mình.
Chúng là bóng đêm che khuất bình minh
Là cái chết chúng căm thù hạnh phúc
Em sợ lắm, những ngày dài tù ngục
Còn bao lâu nữa, hở anh?
“Xe Mỹ cán người, bà con ơi đuổi theo”
Tiếng ai gọi vang vang đường phố
Và tiếng súng, tiếng bàn chân hối hả
- “Đánh chết tụi Mỹ đi, nợ máu chúng phải đền.”
Xe cảnh sát, xe hiến binh còi hụ như điên
Không ngăn nổi làn sóng người lao tới
Những bác xích lô, cánh tay trần đen đủi
Những em nữ sinh ôm cặp, tóc rối bời.
Mẹ nằm trên manh chiếu tả tơi
Vương vãi quanh mình gánh hàng bé nhỏ
Hạt bắp hạt xôi từng nuôi ta đó
Từ ngày xưa, ngày xưa.
Mãi mãi mẹ không còn quạt giấc ngủ em thơ
Mãi mãi mẹ vẫn mơ một căn phòng ấm cúng
Vuốt mắt cho mẹ hôm nay là cháu con, bè bạn
Thủ Thiêm, cầu Ông Lãnh, Thị Nghè.
Quân giết người đáng nguyền rủa, hãy nghe
Nỗi căm giận của đất này cháy bỏng
Trả lại chúng ta
Trả lại chúng ta
Những cuộc đời tảo tần khuya sớm
Gạch, đá ném vào cảnh sát như mưa.
Chống với hoả tiễn, dùi cui chỉ có lòng người
Áo rách toạc, mồ hôi lăn trên má
Ai ngã đó còn quát to: Đừng sợ
Anh níu xe cho em nắm tay bạn cản đường.
Người bị lôi đi, mắt mở trừng trừng
- Bà con ơi, này quốc gia, độc lập!
Quằn quại trong khói cay, tay bật máu vẫn ôm ghì lấy đất
Trước lũ hung thần mang mặt nạ, không tim.
Ôi phải đứng nhìn tội ác, lặng im
Nước mắt chị trào ra, chị nuốt vào mằn mặn
Sao thịt da này không là bom nổ mạnh
Sao tia mắt này không là lửa đốt xe!
Chúng sẽ vùi mẹ nơi nào, lén lút khi đêm về
Không nấm mộ và không người khóc
Chỉ có cô đơn và tủi nhục
Ôi đất mẹ nằm cũng là đất của cha ông.
Khi kẻ làm ra luật pháp là bọn cướp ngồi trên xe tăng
Khi người chủ nhà không còn nhà để ở
Ôi những em gái mồ côi bới rác nuôi em và chết trong lặng lẽ
Bên những buynh đinh chọc trời và bao cát, súng liên thanh.
Chúng phải trả cho ta không chỉ màu xanh
Chúng phải trả cho ta không chỉ máu và nước mắt
Đi giữa Sài Gòn trong tiếng gầm xích sắt
Nói gì với mẹ, mẹ ơi!
Bỗng nhớ một vùng quê ngoại xa xôi
Nơi đó hai mươi năm chưa bao giờ im tiếng súng
Nơi đó cây chết khô và đất thì nóng bỏng
Nơi đó người sống dưới hầm bên những hố bom.
Nơi đó mẹ đã ra đi như một anh hùng
Bông huệ nở hồng như sắc cờ trên gò cao mẹ nghỉ
Nơi đó em gái thân yêu đã thành dũng sĩ
Ôi con bé năm nào đã giận chị, bỏ cơm.
Củ Chi, Củ Chi... cũng bụi tầm vông, con rạch, mảnh vườn
Gang tấc đấy mà nhớ thương vời vợi
Người xa quê nghe nhiều hơn đất gọi
Biết sống thuỷ chung, sống làm thép, làm đồng.
Trời xanh cao báo hiệu một cơn giông
Có tiếng tu hú kêu từ nơi nào sâu thẳm
Như trong mơ, những dãy phố dài vô tận
Dưới lửa hè rám mặt, bùng sôi.
Ôi chị thèm làm sao được nói tiếng nói con người
“Tao là Việt cộng đây” trước một bầy dã thú
Anh thân yêu, giờ đang ở nơi nào súng nổ
Vì Sài Gòn, vì tất cả máu đổ ra.
Ôi chị thèm được sống như hôm qua
Giặc đến, lên vành đai đánh giặc
Ngủ rất yên trong tiếng gầm đại bác
Có xóm, có làng chia vui chia đau.
Sài Gòn ơi, bằng tiếng kêu ma
Lũ cú vọ muốn ghì đêm vào ngực chúng
Chúng sợ mặt trời mọc lên từ những hẻm nghèo nước đọng
Chúng sợ đốm than hồng ta ấp ủ kiên trinh
Chúng sục sạo, chúng tìm điều bí mật không tên
Thành phố không một giờ yên nghỉ
Sau cánh cửa mỗi gia đình là nỗi đau vò xé
Ngày mai ai bị giết? Ngày mai ai vào tù?
Lửa rồi soi rõ mặt kẻ thù
Lửa rồi đốt những phi trường chất đầy bom xăng đặc
Và những buynh đinh, những buynh đinh tội ác
Ôi người giữ lửa không tên, người giữ lửa cho đời.
Em hãy về với biển đảo quê hương
Thế là đã tròn năm
Em đi xa
Căn phòng còn hơi ấm
Còn những tiếng cười rúc rích của con cháu vây quanh
Em đi xa
Lời dặn ở sân bay một sáng bình minh
“Học thành tài rồi về quê hương xây dựng”
Lời dặn thiêng liêng
Trong giấc ngủ đêm đêm rì rầm tiếng sóng
Thương đảo xa
Cha ngày xưa đưa thuyền vượt bão tố cập bờ
Biển nuôi cả gia đình
Nuôi khát vọng tự do.
Mới đó mà đã tròn năm
Biển Đông ngày thêm nóng bỏng
Có những kẻ muốn dựa vào sức mạnh
Thôn tính đảo xa, thôn tính bãi bờ
Nỗi đau của gia đình khát vọng của cha xưa
Nỗi đau của em, buổi ra đi em còn nhắc:
“Cả dân tộc quyết đập tan tội ác
Giữ vững chủ quyền” vì lịch sử, vì em
Em hãy về lượn trên ngọn sóng xanh
Báo những tin vui cho bạn bè, đồng chí
Em hãy về góp sức với anh
Và đất nước trong những ngày lửa cháy.
Huyện đảo quê hương
Gởi chiến sĩ Trường Sa thân yêu
Một vùng đảo xa xôi mà gần gũi
Một chùm sao mọc giữa biển Đông
Một nhánh san hô giữa muôn trùng giông bão
Trường Sa, Trường Sa... tiếng gọi nức lòng.
Những người đã ra đi không khuất phục
Những người đang đứng dưới cờ bay
Song Tử, Trường Sa, Sinh Tồn, Nam Yết
Như cây phong ba ngàn thuở bám đất này.
Đội thuyền chúa Nguyễn xưa bay theo các vì sao
Có đến trong mơ những người giữ đảo?
Một tiếng hát ru lẫn vào sóng vỗ
Một con tàu mang tình nghĩa hậu phương.
Ôi Trường Sa, huyện đảo quê hương
Con sóng nào cũng âm vang lời Tổ quốc
Xin được cầm tay các anh, những bàn tay gân guốc
Xin được cùng anh hát câu “Nam quốc sơn hà”.
Khai bút đầu xuân
Thế kỷ cũ qua đi, trăm năm mới bắt đầu
Ai tính được những gì còn lại?
Chiến tranh và hòa bình, bạo tàn và nhân ái
Đất nước này từng lắm lúc nguy nan.
Lịch sử không là phép cộng giản đơn
Có cấp số nhân, có những điều nghịch lý
Cái hôm qua tốt rồi, hôm nay cần xem kỹ
Cái cấm đoán hồi nào chưa hẳn đã là sai.
Ôi ta cảm ơn núi rộng, sông dài
Đất nước rồng bay chắp cho ta đôi cánh
Ta cám ơn thời đói cơm, thiếu sắn
Đã luyện dân ta thành thép, thành đồng.
Hết chiến tranh rồi, đâu đã hết đau thương
Ma tuý và phá rừng, tham nhũng và tội ác
Cái mới sinh thành từ nghĩ suy, dằn vặt
Từ trái tim luôn tươi đỏ nồng nàn.
Thời gian không chờ đợi. Thời gian
Cái sức mạnh chứa bao điều bí mật
Chào Tân Tỵ với mai vàng ta hát:
“Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua”.
Miền Nam có Bác
Bác ơi, yêu Bác vô cùng,
Khi lời Bác đến giữa lòng miền Nam:
“Sông có cạn, núi có mòn,
Bắc Nam mãi mãi là con một nhà;
Miền Nam là máu thịt ta,
Càng đau thương càng tỏ ra Thành đồng.”
Miền Nam mang Bác trong lòng
Giữa bom đạn, giữa những vòng thép gai.
Bác ơi! Yêu bác vô cùng,
Miền Nam có bác: Thành đồng sắt son.
Nhớ một mùa xuân
Dẫu biết rằng sẽ có buổi chia tay
Lòng vẫn bâng khuâng bao buồn vui, tâm sự
Như người lính đã làm xong nhiệm vụ
Buổi tiễn đưa nước mắt đọng lưng tròng.
Chào bạn bè, chào đồng đội yêu thương
Chào những chiến công và những mùa chiến dịch
Về với làng quê bao năm xa cách
Cùng bà con xây lại mới ngôi trường.
“Tôi, người lính cũ... quê hương
Trong tôi đẹp sao những ngày đã sống
Ai đã truyền cho tôi niềm tin, hy vọng
Ai đã giúp tôi vượt gian khó từng ngày
Những đồng chí cùng tôi thức trắng đêm dài
Con số trước mắt mình như có hồn, biết nói
Bao nỗi lo toan: nước nghèo, dân đói
Ôi tấm lòng của Đảng rộng mênh mông
Tôi như hạt phù sa trong cả một cánh đồng
Dẫu là hạt phù sa cũng góp phần xanh lúa
Bạn ở lại, vàng đã qua thử lửa
Thay chúng tôi tiếp tục chặng đường dài
Ta vẫn gần nhau trong từng tiếng nói cười
Trong hy vọng, trong mầm xanh cuộc sống”.
Ôi những gì ta, bạn có hôm nay
Càng nhớ một mùa xuân kẻ đi, người ở
Bạn thân yêu ơi, vui sao ngày đoàn tụ
Tóc trắng cả rồi mà tim vẫn thanh xuân.
Quy Nhơn, ngày anh về
Quy Nhơn, ngày anh về
Cả một trời chim én
Những con đường cát xưa
Níu chân người lưu luyến.
Quy Nhơn, ngày anh về
Núi xanh màu ngọc bích
Làng em ở ven sông
Thuyền đi về, khói bếp.
Đây Cầu Đôi sóng đôi
Của một thời nhỏ dại
Gành Ráng đầy mặt trời
Mật chà là ngọt mãi.
Cầm tay em anh đi
Giữa bồi hồi kỷ niệm
Phải Quy Nhơn của em
Đêm nằm nghe tiếng biển.
Phải Quy Nhơn của anh
Chiều Trường Sơn nhìn xuống
Sóng vỗ mãi trong lòng
Một ngày về giải phóng.
Quy Nhơn, ngày anh về
Cờ đỏ và ngói đỏ
Phố cũ này còn không
Hỏi em người cán bộ.
Em mỉm cười không đáp
Biển tím gọi thuyền đi
Anh hiểu: mùa cá nục
Quy Nhơn vui từng ngày.
Cầm tay em anh đi
Quên mình không còn bé
Quên bè bạn trông theo
Đôi má em ửng đỏ.
Cứ muốn đi suốt đêm
Bên hàng dừa trìu mến
Cứ muốn theo em về
Những tập đoàn bám biển.
Mai ngày anh đi rồi
Nhớ Phương Mai ráng đỏ
Nhớ ánh đèn khơi xa
Nhớ em và nhớ phố.
Giữa bộn bề công việc
Là tình yêu chúng mình
Cả một trời chim én
Nói về em, về em.
Thành phố đợi anh về
Gởi người em gái Sài Gòn
Giữa Sài Gòn tìm bạn
Khó hơn lên cung trăng
Cửa khóa kỹ, có thể nào vào được!
Bạn đang ở nơi nào
Tây Nguyên hay rừng đước
Theo câu dân ca không hẹn ngày về.
Nhớ bạn nhiều, đành gói kỹ tập thơ
Ném qua cửa, lạy trời đừng mưa ướt
Cái số chúng mình suốt đời cực nhọc
Nhớ đêm lạc rừng í ới gọi nhau.
Bạn giờ đang ở tận nơi đâu
Một câu hỏi không lời đáp lại
Có thành phố rồi, trăm niềm vui mới
Lại thích về với rừng,
Với ớt bột, me chua!
Bao kỷ niệm xốn xang cái buổi trưa hè
Tầng sáu nhìn xuống đường nơi mình đã ở
Nhớ hai bạn, nhớ một thời tuổi trẻ
Quen với đạn bom,
Khẩu súng chống càn.
Đọc thơ bạn, quên mọi điều buồn, giận
Biết rằng xa để được nhớ nhiều hơn
Biết rằng sách đã đến tay người nhận
Nhờ trời thương ta, nhờ “kín cổng, cao tường”.
Thôi nhé, bớt lang thang, tìm kiếm
Dù vốn dân gian ta biết: quý hơn vàng
Tuổi mơ mộng qua rồi, tóc đã nhiều sợi trắng
Để còn gặt nhau, ly rượu hàn huyên.
Thôi nhé, dù trăm người, trăm ngả,
Đường ta đi vẫn ánh sáng, tình thương
Đọc thơ bạn, ôi cái thời nghịch ngợm
Xin đổi cả cuộc đời lầy một phút rưng rưng.
Tìm lại Sóc Bom Bo
Thương nhớ nhạc sĩ Xuân Hồng
Sóc Bom Bo nay đã là thị trấn
Không còn nghe đêm vọng lại tiếng chày
Cụp cùm cum... ấm lòng người ra trận
Các con qua đây, mẹ nhớ từng ngày.
Cụp cùm cum... chỉ thấy rừng thấy suối
Muốn dừng lại lâu hơn để ôm hết vào lòng
Bếp lửa mò-o, cô em Stiêng váy đỏ
Đồng đội gọi rồi. Và mưa lạnh, đường trơn.
Hẹn với Bom Bo ngày về chiến thắng
Để thăm em, thăm mẹ, thăm rừng
Giờ anh đến, tên ai trên bia liệt sĩ
Đọc giữa chừng mà nước mắt rưng rưng.
Một thị trấn trẻ trung và hiện đại
Nhiều xe ô tô, nhiều bè bạn tìm về
Thiếu một tượng đài cho anh, người nghệ sĩ
Ôi tiếng chày ghi dáng Sóc Bom Bo.
Bức thư miền Nam
Đèn khêu nhỏ ngọn đêm đông
Đêm nay xuân đến giữa lòng miền Nam
Súng thù đây đó vang vang
Nhớ anh tha thiết muôn vàn anh ơi!
Thư đi đã mấy lá rồi
Thư về em vẫn bồi hồi chờ tin
Ba năm trời, vẫn là đêm
Vồng khoai, luống mía mình em cấy trồng.
Nhớ thương chôn chặt đáy lòng
Cắn môi cho nước mắt đừng trào ra
Từ khi anh vắng quê nhà
Ba lần gió bấc đổi mùa qua sông.
Ba lần xoài đã trổ bông
Vườn dâu, nong kén vẫn mong anh về!
Tiếng hò xao xuyến bờ tre
Nhớ chăng anh, những chiều quê nắng vàng?
Nhớ chăng anh, chuyến đò ngang
Lời ca chiến thắng cùng sang với mình?
Bây giờ lúa đã kém xanh
Đã bao lần cảnh quê mình đổi thay!
Nông dân bị cướp ruộng cày
Bát cơm khoai sắn mỗi ngày mỗi vơi!
Trường làng thuở nhỏ vui chơi
Quân thù đã biến thành nơi ngủ đồn!
Tiếng hò thôi vọng đầu thôn
Phập phồng giấc ngủ, héo hon canh gà!
Chúng ngăn núi, chúng rình nhà
Gót giày giẫm nát làng xa xóm gần.
Chúng còn cướp vợ đoạt con
Dập vùi ân ái, dày tan nghĩa tình
Mẹ già dứt ruột dưỡng sinh
Nhẫn tâm cũng bắt đoạn tình rứt ra.
Anh ơi! Nghe chuyện quê nhà
Căm thù sao khỏi xót xa nghẹn ngào?
Nhưng, miền Nam, mảnh đất màu
Tưới bằng máu lệ, khổ đau, oán hờn.
Đã ươm bao vạn mầm xuân
Chờ tin gió ấm một lần rộ hoa
Bóng anh, bóng Bác, bóng cờ
Bên em nghiêng xuống những giờ đấu tranh.
Cả miền Nam sẽ chuyển thư em
Thư em về anh thao thức suốt đêm
Em ơi em! Nửa đất nước thâm tình!
Quê em ở đâu? Anh không hề phân biệt
Dù Quảng Ngãi, Tân An, hay Cà Mau, Phan Thiết
Em với anh vẫn quen thuộc quá chừng!
Đã từng gặp nhau trên khắp nẻo đường rừng
Qua chín mùa thu khói lửa!
Em phải là em, nước da vàng úa
Giữa vùng tề, đưa bộ đội hành quân?
Em phải là em, đêm chiến thắng quây quần
Múa hát, liên hoan sát bên đồn giặc?
Thư em lạc về đây một chiều mưa tầm tã
Cả quê hương ta nghẹn ngào nức nở
Hướng về Phú Lợi đau thương
Nước mắt trào dâng cuồn cuộn sóng căm hờn!
Anh mở phong bì, nâng niu, nhè nhẹ
Lời thư em như lá hoa rung khẽ
A! khu Năm! Anh dừng lại nửa chừng
Anh nhớ một chiều trên bến Quy Nhơn
Chiều ấy em đi, các cô, các chú
Lo cho em từng viên thuốc, gói quà
Xem lại từ quai dép, chiếc ba lô
Căn dặn trăm lần, sợ chưa nói hết!
Thư em viết:
- “Chú cô ơi! Ai còn và ai mất?
Thư con về, có đến chú cô không?”
- Không, em ơi! Một dân tộc anh hùng
Không thể chết, dù bao người đã chết!
Qua những bàn tay thân thích
Thư em sẽ về xóm cũ làng xưa
Những nẻo đường quê xanh mát bóng dừa
Dù địa chỉ đã không còn đọc được
Dù mẹ già đã khóc mờ đôi mắt!
Dù chị hiền thôi dệt lụa may khăn!
Dù em thơ không còn tập đánh vần!
Thư em sẽ về, khắc sâu niềm tin tưởng
Nửa bên kia là mặt trời, ánh sáng
Nửa bên này là đêm tối âm u!
Dù chú cô đã gục ngã giữa lao tù
(Trên đất quê ta, còn muôn ngàn Phú Lợi!)
Dù những người thân em không còn nữa!
Thư em vẫn về tới đích, em ơi!
Vì cả miền Nam, hàng chục triệu người
Là má, là ba, là chị hiền em cả.
Con viết bài thơ dâng Bác
Vui sao giữa những ngày gian khổ
Bác bỗng về đây với chúng con
Tờ báo mới thơm mùi mực mới
Đến với con qua lớp lớp Trường Sơn.
Con nhìn Bác nghẹn ngào không chớp mắt
Bác Hồ đây, Cha của chúng con đây!
Bác vẫn khỏe hồng hào, trông rắn chắc
Hơn thuở đầu tiên Bác đứng giữa lễ đài!
Con nghe nói năm xưa Bác ra mặt trận
Cũng ruột nghé gạo đầy, cũng ống muối, ba lô
Giữa Hà Nội tươi vui đẹp màu áo sắc cờ
Bác vẫn giản đơn như cuộc đời bộ đội
Vẫn đôi dép cao su bốn mùa không thay đổi
Vẫn bộ đồ ka-ki quen thuộc, bạc màu
Mẹ hiền ơi! Từng hạt thóc cọng rau
Nuôi con lớn thuở nước non còn nô lệ
Mẹ có biết đâu ngày nay con có mẹ
Yêu thương con hơn máu mủ ruột rà
Mẹ không còn nhưng con mẹ đẻ ra
Đã lớn lên do tay Người dìu dắt
Con nhớ như in từng lời của Bác
Tiếng nói quê hương trong tiếng nói một người!
Con đếm được từng nhịp tim Bác đập
Dù giữa hai miền còn giới tuyến ngăn đôi
Trong xà-lim trước lưỡi lê máy chém
Hàng vạn chúng con đã thấy Bác bên mình
An ủi, vỗ về, tiếp sức đấu tranh
Dù đến cuối cuộc đời chưa gặp Bác
Đồng chí Cống, đồng chí Thuần, đồng chí Xuân Thu
Và muôn ngàn anh chị khác
Trước giờ chết, hiên ngang không khuất phục
Vẫn hô to: “Hồ Chủ tịch muôn năm!”
Có những em con chưa thấy Bác bao giờ
Trong giấc ngủ vẫn mơ chòm râu bạc!
Vẫn níu áo chú cô hỏi thăm ngày thống nhất
Vẫn làm dấu từng ngày trên bìa sách của ba
(Ba ở ngoài kia chắc đã gặp Bác Hồ
Nhất định ngày mai ba sẽ về với Bác).
Ngày mai tan lũ quân thù đế quốc
Chúng con sẽ về quanh Bác, Bác ơi!
Băng bó đau thương, xây dựng lại cuộc đời
Như muôn mạch máu li ti trở về tim vĩ đại
Con sẽ hôn những bàn tay thân ái
Gục đầu lên gối Bác, khóc như xưa
Thuở đầu tiên nghe tiếng nói Bác Hồ
Bác là tất cả trong lòng con, nửa nước!
Tiếng xa quay
Nhớ một người lính miền Nam
Ngày mai đây những thôn xóm yêu thân
Trước mắt anh đang nằm ngủ ngon lành
Sẽ bừng dậy trước một trời lửa đỏ!
Họng súng anh đang quay về phía đó
Trong đêm dài nghe rõ tiếng ru con!
Vòng đai thép sát nhân đang vít chặt những đường mòn
Dưới gót chân anh: gốc rạ, cành khô cũng giật mình tỉnh giấc!
Anh nín thở nép mình sau gò đất
Mắt căng lên trong bóng tối chập chờn
Làng nào đây? Ồ, cũng những đụn rơm
Con mương nước, gốc dừa xiêm
Và chiếc cầu tre gập ghềnh như sắp đổ!
Anh nghe tiếng trẻ nô đùa trước ngõ
Tiếng chày khua và cả tiếng xa quay
Anh cắn môi... Trời! Những tiếng xa quay!
Sao khắc khoải như tiếng người thương nhớ!
Anh biết quê anh giờ này chưa ngủ
Vợ anh vẫn chong đèn kéo sợi
Mắt thâm quầng vì thao thức, lo âu
Anh biết con anh còn “đánh bốt”, “phá cầu”
Đùa nghịch sáng đêm vẫn còn mê mải!
Họng súng anh đang chĩa về phía ấy
Về phía con anh! về phía vợ anh!
Tiếng xa quay vẫn ấm dịu, hiền lành!
Chúng nó bảo: “Không được run tay súng!”
Chúng nó bảo: “Vùng này là Việt cộng
Kẻ thù trước mặt anh
Hãy nhắm trúng, bắn nhanh!”
Tiếng xa quay và tiếng trẻ gọi đàn
Như tiếng hát quê hương muôn đời thắm thiết
Kẻ thù ở đâu? Nòng cây súng thép
Chĩa vào ai? Anh hạ xuống, run run
Sau lưng anh là bóng tối đen ngòm
Vòng đai thép sát nhân đang dồn anh vào tội ác!
Tiếng xa quay vẫn dịu dàng, tha thiết
Anh gục đầu lên báng súng ướt sương đêm
Anh muốn bẻ tan những trói buộc xích xiềng
Anh muốn chân anh phải biến thành đá, sắt!
Bờ ruộng hốc cây thành hang thành vực!
Cho khuất đi những hình ảnh yêu thương
Anh muốn kéo ghì bóng tối giữa quê hương
Anh muốn mặt trời không bao giờ mọc nữa
Cho mãi mãi còn tiếng cười bên bếp lửa!
Đêm sáng dần: gà gáy rộn trong thôn
Mây ửng hồng và chim hát véo von
Những bóng dừa xanh nhô đầu trên mái rạ
Tiếng chày lại khua vang bên bếp lửa
Và tiếng xa quay: tha thiết, dịu dàng
Lệnh tiến lên! Anh run rẩy bàng hoàng
Súng đã nổ! Có thể nào lùi được!
Nòng súng anh đang chĩa về phía trước
Đạn lên rồi! Trời! Phải bắn ai đây?
Ai nhìn quanh: những cây súng xuống tay
Cũng run rẩy như tay anh run rẩy!
Có tiếng con ai khóc sau lần cửa ấy
Vút qua đường một bóng dáng quen thân
- “Bắn!” - “Đồng bào! không! đừng bắn các anh!”
Những họng súng giơ lên bỗng gục đầu xuống đất
Bắn mẹ, bắn vợ ta ư? Trời! Quân khốn kiếp!
Anh cắn chặt môi, máu chảy ròng ròng
- “Bắn!” - “Không bao giờ! Không bắn, không!”
Một tiếng nổ xé tai. Anh chồm lên phía trước
- “Địch ở sau lưng!” - Anh cố gào lần chót
Trước mắt anh, trời đổ sụp xuống rồi!
Anh nghe tiếng xa quay dìu dịu ngân dài
Như tiếng mẹ ru con bên dòng sông quê cũ!
Từ đó đêm đêm làng tôi không ngủ
Khi nghe tiếng xa quay thắm thiết, thân tình!
Mỹ Diệm quét càn không bẻ được lòng dân
Tiếng xa quay vẫn đều đều bên bếp lửa!
Qua xóm cũ
Nhớ hôm nào gặp em ngồi giữa nắng
- Chỗ ngày xưa hai đứa thường ngồi
Sóng biển dưới chân em sùi bọt trắng
Phủ lên đá ghềnh, lớp lớp cuốn trôi.
Mắt em nhìn biển khơi bát ngát
Ngóng một bóng tàu hiện dưới chân mây
Tàu Liên Xô chuyển quân ta tập kết
Nghe tin đồn nay sẽ qua đây.
Anh bảo em: “Thôi, đừng đợi nữa
Tàu chúng mình chạy mãi ngoài khơi xa
Bóng cây bổ trùm lên đầu hai đứa
Em vẫn ngồi im, đôi mắt thẫn thờ.
Anh nắm tay em, bàn tay bé nhỏ
“Anh đi đi!” Kìa, em lại dỗi rồi!
Anh bấm bụng ngồi nán thêm chút nữa
Cố chiều em một lần chót này thôi!
Có tiếng gà rừng xôn xao nắng xế
Sóng vẫn thì thầm vỗ dưới chân ta
“Tàu chưa đến chắc là tàu... đi trễ”
Trong tiếng cười nghe bao nỗi thiết tha.
Hôm nay anh về qua xóm cũ
Đến chỗ ngày xưa, ruột thắt từng cơn
Giặc bắt em rồi, những loài thú dữ!
Biển dưới chân anh gào thét, căm hờn!
Không còn em để đợi tàu nước bạn
Không còn em để giận dỗi buồn thương!
Trước mắt anh những tàu tuần hung hãn
Như bầy cá đen khát máu ngăn đường!
Hòn Yến của ta vẫn xanh rờn cây cỏ
Nhớ ngày nào em quả quyết với anh
Tàu Liên Xô sẽ chạy qua nơi đó
Ơi, trọn niềm tin bé nhỏ chân thành!
Anh nhìn biển khơi nhớ thương da diết
Cũng khát bóng cờ sao thắm em ơi!
Sáu năm rồi, hôm nay anh mới biết
Bến lòng em, tàu bạn ghé lâu rồi!
Thức giữa mùa xuân
Gửi em trên miền Bắc
Một sáng xuân năm nào
Trước hoà bình lập lại
Theo má về quê ngoại
Xanh biếc những hàng cau.
Em, chị nắm tay nhau
Chạy trên đường đá sỏi
Em ngắt chùm hoa dại
Mừng tuổi chị đầu năm
Chị tặng em chiếc khăn
Có thêu dòng tên nhỏ.
Quê ngoại bên kia sông
Hoa ô môi nở tím
Ngồi đợi đò qua bến
Chị hát cho em nghe
Những câu hát ngày thơ
Má thường ru em ngủ
Đôi môi em mọng đỏ
Uống từng hớp ngọt ngào
Trời xanh cao rất cao
Vút một đàn chim én.
Sáng nay xuân lại đến
Đò không còn qua bến
Mộ má chôn giữa đồng
Hoa ô môi phủ kín.
Quê ngoại bên kia sông
Một vùng đất trống không
Thỉnh thoảng lô cốt địch
Quét sang vệt lửa hồng.
Bao giờ em với chị
Cùng trở lại thăm quê
Chị sẽ hát em nghe
Câu hát ngày thơ trước
Đêm nay chị thao thức
Đếm từng bước xuân về
Trong rào thép lưỡi lê
Chị cười và chị khóc.
Bài thơ gởi bạn
Nhớ lại năm nào trên cảng Quy Nhơn
Cô gái miền Trung
Lau lệ, tiễn chồng đi tập kết
Nép vào ngực chồng, trước giờ tạm biệt
Thẹn thùng bảo nhỏ như sợ ai nghe:
- Tàu của “mình” lớn quá, đẹp ghê
Chắc chở tới một trăm người, anh nhỉ?
Anh bỗng mỉm cười nhìn chị
Thương vợ bàn chân chưa ráo đất bùn
Rất quê mùa như hạt lúa cọng rơm
Chưa thấy biển khơi, chưa từng nghe sóng vỗ
Chưa gặp đồng chí Ba Lan hiền lành, cởi mở
Yêu Việt Nam như đất nước Ba Lan
- Không phải tàu mình, tàu nước bạn Ba Lan
Mắt chị mở to lắng từng câu anh nói:
- “Bên ấy cũng có rừng có núi
Cũng có sông xanh, đồng ruộng phì nhiêu
Cũng có “Bác Hồ” và có Đảng thân yêu
Xưa gian khổ nên ngày nay hạnh phúc
Cô gái Ba Lan xa chồng không khóc!”
Chị bỗng lườm anh má ửng đến xinh
- Tàu Ba Lan (lại e thẹn nhìn quanh)
Cũng là của chúng mình, anh nhỉ?
- Em tham lam - anh cười trêu chị
Muốn nói thêm nhưng thuyền đã cập bờ
Hôn vội người yêu, anh bước xuống ca nô.
Mấy năm qua, trên đường chiến đấu
Nửa nước tôi đi sóng gầm bão tố
Câu nói ngày nao nghe được tình cờ
Từ miệng người con gái ngây thơ
Còn đọng mãi bên lòng như bài thơ tuyệt đẹp
Cho đến hôm nay về qua ngõ hẹp
Có em bé nghèo níu áo hỏi tôi
(Ngừng quay xa, đôi mắt ngẩng nhìn trời):
- “Mình” đã bắn trúng mặt trăng rồi, hả chú?
Ai giảng cho em điều kỳ diệu đó?
Liên Xô là “mình”, em bé gái ơi?
Hôn mái tóc thơ khét nắng, bồi hồi
Tôi chợt nhớ chuyện ngày nào trên hải cảng.
Những bài thơ Giang Nam hay, ý nghĩa
Nhìn vào số lượng tác phẩm Giang Nam viết, người đời không khỏi khâm phục niềm đam mê, sự lao động bền bỉ đến trọn đời của nhà thơ. Cái tài của ông là gợi mở ra những kỷ niệm sâu sắc và rất đỗi gần gũi, quen thuộc với đời sống con người qua từng con chữ. Với giọng tâm tình thủ thỉ, thơ Giang Nam khiến tâm hồn ta thêm rộng mở, yêu thương hơn.
Vô duyên
Gặp bài thơ cũ viết tặng em
Giấy đã vàng chưa đến tay người nhận
Trong đáy ba-lô, giữa bao thư bè bạn
Người đã xa rồi, thơ cũng hoá vô duyên...
Mùa xuân lên với bạn
Rượu “Mẫu Sơn” uống mềm môi
Tôi không biết mình hay Lạng Sơn đang nói
Câu ca dao một thời đắm đuối
“Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa…”
Tôi như chàng trai mãi vui quên lời em dặn
Tôi như cơn gió lang thang lạc giữa cánh rừng
Đứng bên bờ sông Kỳ Cùng
Mà ngỡ đang nhìn dòng Sài Gòn nước đỏ
Hoa đào trên cao rắc ngàn chấm lửa
Ôi mùa xuân năm ấy chúng ta quen.
Anh lên xứ Lạng tìm em
Đồi núi nhấp nhô, dòng sông mờ ảo
Anh mê chợ Đồng Đăng trưa ngồi uống rượu
Anh mê cô gái Tày cái miệng làm duyên
Hình như tôi lại sắp quên
Hình như rượu Mẫu Sơn mùa xuân này rất ngọt.
Mùa xuân thăm chùa
Bước vào nơi tôn nghiêm bỗng sững lại nhìn lên
Ông đứng đó mắt trợn trừng, chuỳ nắm chặt
Dân gian vẫn gọi ông là ông “Ác”
Lấy cái ác răn đời hẳn ông chẳng vui đâu.
Ông “Thiện” hiền từ như cây bưởi, cây cau
Chút hóm hỉnh trong nụ cười nửa miệng
Người đi qua bỗng thấy lòng xao xuyến
Chắc ông đã buồn, vui không chỉ cho riêng mình.
Thời gian
Buổi chia tay chưa nói được điều gì
Nào ngờ những tháng năm đằng đẵng
Xa cách trong không gian, khoảng trời đầy bom đạn
Đôi mắt em nhìn đau đáu phương xa.
Buổi chia tay thành phố nắng chan hòa
Anh nhớ suốt thời cây bàng lẻ bóng
Trong im lặng, nghe cuộc đời ngưng đọng
Nghe trái tim thầm gọi trái tim.
Thời gian qua đi và anh và em
Không đếm hết những đêm dài thương nhớ
Buổi gặp nhau cây bàng còn đó
Tưởng mới hôm qua đau đáu em nhìn.
Con vẫn sống
Gởi con
Hai năm dài bỗng nhận được tin con
Ba mừng lắm, biết rằng con vẫn sống.
Đôi mắt con chưa biết trời cao rộng
Có chim ca và mây trắng, nắng hồng
Trên đường dài, đôi gót nhỏ màu son
Chưa đi trọn một vòng quanh khám!
Sau cửa xà lim khát từng tia nắng
Thân con vàng võ, héo hon.
Ba muốn viết bài thơ có biển rộng trăng ngàn
Dành để tặng con, người ba yêu nhất
Năm mười năm sau, lật từng trang sách
Con sẽ mỉm cười tự hỏi: Ai đây?
Ba viết cho mình hay cho cả tương lai?
Ở đâu có đàn em nhỏ
Tóc thắt nơ hồng, rộn ràng ca múa?
Ở đâu có cô bảo mẫu hiền từ
Lo cho con từng miếng cá cọng rau?
Dạy con nét gạch đầu trên cát trắng
Khóc khi con ngã đau, cười khi con ngủ ấm
Con biếng ăn đã lo sợ cuống cuồng
(Ôi những nàng tiên của lứa tuổi măng non!)
Ở đâu có cô giáo trẻ
Biết rất nhiều chuyện hay trong sách vở
Thường kể: “Ngày xửa ngày xưa…”
Cả lớp ngồi nghe mê mải say sưa
Giúp con cắt móng tay, dạy con trồng rau cải
Dắt con qua đường, bắt xe ngừng chạy
Lau mồ hôi trên đôi má phính hồng
Những chiều mưa nhường áo khoác cho con?
Ở đâu quý từng hơi thở
Nâng niu từng lời ca điệu múa
Cô y tá đầu giường thức trọn năm canh
Nghe tiếng con ho, nhói cả ngực mình?
Ở đâu chú công an, bộ đội
Đêm rừng rậm hùm beo, ngày sương mù hải đảo
Cắn răng cầm súng đứng canh
Giữ cho con giấc ngủ ngon lành?
Ở đâu chắp đôi hài cho cuộc sống?
Ở đâu dày xéo tuổi thơ?
Con ơi, trời cao lồng lộng
Vẫn thiếu cho con từng tia nắng nhạt mờ!
Không, con ơi, hãy vững lòng tin tưởng
Ngày mai tất cả sẽ về con
Cô giáo trẻ với mái trường xinh xắn
Và chú công an bộ đội biên phòng
Sẽ về con những ông sao xanh đỏ
Đêm trung thu vườn trẻ sáng muôn trăng
Xung quanh con, sóng gầm và bão tố
Xà lim đen đang từng phút rạn dần!
Tóc con thắt nơ hồng như bướm đậu
Sau giờ làm, ba má đến tìm con
Con xin phép cô chạy vù ra ngõ
Vòi ba mang tập sách học vần.
Rồi tung tăng, đôi mắt cười rạng rỡ
Bàn tay con dắt tay má tay ba
Ba mơ rồi! Con ơi, loài quỷ dữ
Mấy năm dài đã nhốt nửa tim ba.
Càng thương nhớ con càng hăng chiến đấu
Rút ngắn đường cho mơ ước tương lai
Con nhen mãi trong lòng ba ngọn lửa
Đốt cháy kẻ thù và đêm tối chông gai.
Trước giờ chiến đấu
Một đêm nữa rồi mai ra chiến đấu
Sao lòng anh bỗng hồi hộp trăm chiều
Nằm bên em, nghe hơi thở đều đều
Cả thôn xóm đang âm thầm chuẩn bị.
Dưới mái lều xiêu, bếp còn âm ỉ
Cơm nắm rồi, cất kỹ vẫn còn lo!
Hai đứa gối chung một mảnh sao cờ
Mát dịu, thơm thơm như mùi áo mới.
Gà gáy rồi sao mà trời vẫn tối
Muốn gọi em, bỗng dừng lại, tần ngần
Thương em nhiều, con mọn nách bên lưng
Tù tội, khảo tra, vẫn theo cách mạng!
Ngủ đi em! Ngày mai khi trời sáng
Ta sẽ xông lên: chiến đấu mới bắt đầu
Chúng nó: súng, lê, máy chém, nhà tù
Không ngăn nổi bàn chân ta bước tới.
Ngủ đi em! Ngày mai bước vào trận mới
Cùng bà con, hãy xẻ khổ chia đau!
Hãy ôm ghì, hãy níu chặt lấy nhau
Đừng để kẻ thù dập vùi, chia cắt!
Mẹ có ngã dưới làn roi độc ác
Em hãy lăn vào đỡ mẹ đứng lên!
Con của chúng ta dù khát sữa cổ khan
Đã có bên em trăm bầu sữa mẹ!
Ta sẽ thắng vì sức ta trời bể
Bịt họng ca-nông, chặn đứng xe thù!
Chiến thắng về, anh sẽ bế con thơ
Hát cho em nghe như buổi đầu mới gặp.
Em thức giấc rồi... cứ ngủ nữa đi em
Đã có anh canh chừng giờ chiến đấu.
Bài thơ tháng tám
Tôi viết bài thơ tháng tám
Giữa lòng đất nước quê ta
Mười bốn năm rồi, nghe như mới hôm qua
Tôi lại đứng giữa mùa vui lịch sử!
Sung sướng quá! Tôi muốn cười muốn nói
Muốn thét to lên như thuở ấy ra đường
Dao chặt cá sáng ngời, đeo lủng lẳng bên hông
Sóng nước bao la cuộn mang màu cờ đỏ
Cơm chín quên ăn chạy vù ra ngõ
“Đi cướp chính quyền!” Ơi ới gọi nhau
Cuống quýt say sưa, vứt cả áo đội đầu
Phút lịch sử, nghẹn ngào, tay chặt nắm
Đập xuống bùn đen quân thù hắc ám
Tôi bước đi lần thứ nhất trên đời
Đầu ngẩng lên, nhìn thẳng tới tương lai
Giữa gậy gộc, xà beng và câu liêm dáo mác.
Ngày kéo dài quá gà gáy, nửa đêm!
Ăn đứng, ngủ ngồi, giữa hai cuộc mít-tinh
Dưới bóng trăng cởi trần đứng gác!
Áo giặt chưa khô, tì tay lên ngọn mác
Tôi nghẹn ngào nhìn thôn xóm quanh tôi
Cũng vẫn điếm canh, mương nước, lưng đồi
Sao bỗng trở nên hiền lành, tha thiết?
(Chiếc cùm gỗ nặng nề không xê dịch
Bị chẻ tung rồi! Hết khoá chặt bước chân ta!)
Lần đầu tiên từ thuở mẹ sinh ra
Tôi được gác cho đồng bào tôi ngủ!
Tôi biết sống từ mùa thu tháng tám
Biết làm người, biết tập bước một hai
Bỡ ngỡ, vụng về, nhưng tự hào biết mấy
Mẹ vịn vai con ra đình làng dự hội
Dưới bóng đa già nghe xoá nợ, tức tô
Nước mắt rưng rưng nhỏ từng giọt trên cờ
Mơ ước ấy, suốt đời chưa dám nghĩ!
Ơn cách mạng khắc sâu vào xương tủy
Dù chén gạo chia phần đã ăn hết từ lâu!
Dù tạm thời đất nước bị chia đôi
Mẹ vẫn tin một ngày mai thống nhất!
Tôi viết bài thơ tháng tám
Trên nửa mình đất nước quặn thương đau
Ôi! Những đêm dài Rạch Giá, Cà Mau
Long Mỹ, Thổ Sơn... đen ngòm quân ác quỷ
Chiến khu Đôi! Xóm, làng, nương, rẫy!
Tiếng bom nào nổ xoáy óc tim ta!
Tôi ngồi đây nghe từng phút, từng giờ
Đất nước quanh mình trăm vết thương rỉ máu
Đang lớn lên bừng bừng như vũ bão
Triệu bàn chân quyết đạp ngã quân thù!
Tháng tám hôm qua là trận mở đầu
Cho tháng tám ngày mai long trời lở đất!
Có tháng tám là có ngày thống nhất!
Mở đường
Thuở ấy mới vào nghề
Óc, tim còn bỡ ngỡ
Anh dạy tôi cầm búa
Bàn tay tôi run run.
Tôi đau khổ âm thầm
Khi các bạn đùa ghẹo
Tự trách mình chậm hiểu
Bao giờ bằng các anh?
Anh biết đời tôi khổ
Cày mướn giữa bùn sâu
Anh muốn tôi làm thợ
Và bước đi thẳng đầu.
Những trưa hè nắng gắt
Trườn, lết dưới gầm xe
Anh dạy tôi chữa, lắp
Cơm gọi không chịu về.
Có gì đè trên ngực
Tôi khe khẽ rùng mình
Khối thép ngăn tầm mắt
Không cho thấy trời xanh.
Ngừng tay anh thở dốc
Câu nói siết vào tim:
Muốn ngày mai hạnh phúc
Đừng sợ khổ nghe em!
Những ngày xa xưa ấy
Không quên được anh ơi!
Bao giờ thành thợ máy
Nhớ ơn anh suốt đời!
Chiều nay anh bị bắt
Giữa “chiến dịch Đồng Tâm”
Tôi còn đang ngơ ngác
Còng đã khoá tay anh.
Chưa kịp khoác lên người
Chiếc áo xanh lấm bụi
Nhìn chúng tôi anh cười:
“Thôi bà con ở lại!”
Những họng súng đen ngòm
Đã xô anh ngã sấp
Mắt chúng tôi trừng trừng
Ruột đau như ai cắt.
- “Đứa nào là Cộng sản
Khai đi, sẽ được tha!”
Anh vẫn đứng lặng thinh
Mấy lần môi mấp máy
Một chiếc lá lìa cành
Bay ngang trời vẫy vẫy.
- “Đứa nào là Cộng sản
Ông hẳn biết hơn tôi!
Cộng sản là mặt trời!
Là áo cơm, thống nhất!”
Một lời nói chưa dứt
Anh ngã dưới đòn roi
Mắt anh vẫn sáng ngời
Một vì sao không tắt!
Giờ đây anh sống, chết?
Khám lớn hay Côn Lôn?
Tiếng máy vẫn gầm thét
Như xoáy sâu căm hờn.
Ba sẽ không buồn, không khóc
Gởi con
Mười ngón tay non bụ bẫm
A vào nắm lấy tóc tôi
Tôi giơ thước lên doạ đánh
Ngây thơ nó mủm mỉm cười.
Vợ tôi dừng chân trước ngõ
Quằn vai nặng gánh nước đầy
Mồ hôi lăn dài trên má
Nhìn con mê mải quên đi.
Bao giờ con có áo mới?
Bao giờ con có xe máy?
Con được chơi trên thềm gạch
Được ăn bát sữa thơm đầy?
Không thể sống đời tủi nhục
Ba đi theo chú, theo cô!
Má con cười trong nước mắt:
- Xa anh, em đếm từng giờ!
Cách mạng là cơm, là áo
Ước mơ ngàn thuở con ơi!
Để cho đời con đẹp mãi
Ba xin đổi cả cuộc đời!
Bỗng một buổi chiều nắng tắt
Nghẹn ngào... đưa đến tin con!
Mảnh giấy vàng hoe, rách nát
Vượt bao ngõ tối, bốt, đồn!
“Mình ơi! Chị vừa bị bắt
Hôm qua chúng nó vây nhà
Tội nghiệp cháu Trang còn bú
Quân thù cũng chẳng buông tha!”
Ôi! Những gì tha thiết nhất
Trong mươi dòng chữ run run!
Con ơi! Quân thù độc ác
Toan vùi cả tuổi măng non.
Ba sẽ không buồn, không khóc
Dù thương con lắm, Trang ơi!
Dù biết rằng con chưa chết
Trong tay lũ quỷ giết người!
Không. Con không thể chết
Súng gươm nào giết được con
Con mới biết cười biết khóc
Tuổi con là tuổi yêu thương.
Từng phút từng giờ ba thấy
Con đang lớn trước kẻ thù
Như những má, ba, cô, chú
Trước cực hình, đầu vẫn cất cao!
Món quà bé nhỏ
Chỉ là một chiếc kim găm túi
Trong ba lần giấy gói xinh xinh
Ôi! Những chiếc kim găm bé nhỏ
Tầm thường như bao vật nhỏ quanh mình!
Mấy mẫu đan thêu, một cây lược nhựa
Vài hòn bi một chiếc ảnh bán thân
Không gì hết nhưng cũng là tất cả
Của tuổi thơ không trở lại hai lần!
Em cài túi chiếc áo hoa em mặc
Yên lòng rồi, em chạy nhảy vui chơi
Như những cánh chim đẹp trời miền Bắc
Anh ngồi đây nghe rõ tiếng em cười!
Thuở anh tuổi em, nước còn nô lệ
Anh chưa bao giờ dám mơ ước xa xôi
Anh theo mẹ những ngày đông phiên chợ
Tay khư khư nắm chặt túi không rời!
Ôi! Những chiếc kim găm sáng ngời quyến rũ!
Ước gì anh được một chiếc để cài!
Anh sẽ giữ những hòn sành đẹp nhất
Trong túi anh, như những hạt trai.
Anh sẽ giữ nguyên cả gia tài vô giá
Một con gà đất, mấy đồng xu!
Ôi những đồng xu đã mất hàng chữ số
Của mẹ hiền, là nước mắt mồ hôi!
Anh nhớ những ngày gian lao kháng chiến
Thiếu từ hột muối đến chiếc kim găm
Đêm hành quân lỡ dẫm gai đau điếng
Vẫn cắn răng, không chịu tuột sau hàng.
Anh cầm chiếc kim găm xinh xắn
Tưởng nắm bàn tay dày dặn của em thơ
Sao anh chẳng nhỏ đi vài chục tuổi
Để được cùng em chạy nhảy reo hò.
Để sống lại những thèm thuồng mơ ước
Để mài thêm sắc nữa chí căm thù
Để gặp lại những người anh yêu nhất
Đã ngã rồi, không dậy nữa em ơi!
Anh hiểu lòng em qua món quà bé nhỏ
Cám ơn em! Người em nhỏ không tên!
Trước tờ giấy trắng
Chị ngồi trước tờ giấy trắng
Hàng giờ không viết một câu
Bóng cây ngắn dần theo nắng
Đàn trâu chậm chạp qua cầu.
Mái tôn nóng bừng ngột ngạt
Trán con lấm tấm mồ hôi
Cổng đồn mấy thằng lính gác
Đứng im như chết lâu rồi!
Con bé nhay nhay vú mẹ
Bàn tay nhỏ bé mân mê
Chum chúm môi hồng nở hé
Chói chang nắng lửa trưa hè.
Có gì cay cay trong mắt
Có gì mằn mặn trên môi
Không, không thể là nước mắt!
Cắn răng, quyết giữ cuộc đời!
Vụt hiện những ngày kháng chiến
Giành từng góc ruộng bờ ao
Vụt hiện những ngày trên bến
Vẫy khăn anh bước xuống tàu!
Chúng muốn em cầm dao cắt ruột
Xẻo từng thớ thịt, đường gân
Cả biển rộng trời xanh bát ngát
Của chúng ta và Tổ quốc yêu thân.
Con lại khóc ngất trong tiếng thét
Đôi tay gầy cuống quýt bíu vai em
Em điên mất! Kìa, làn môi mọng ướt
Rời vú em vẫn còn nút, còn thèm!
Có nên viết, để con ta được sống
Dù một ngày, một buổi nữa rồi thôi!
Em là mẹ, lòng ai không dội sóng
Trước tình con, khi bão nổi những cơn dài.
Chị cầm viết, tần ngần... môi mím chặt
Bỗng cau mày, ôm vú, mắt rưng rưng
Cán viết rời tay lăn tròn xuống đất
Dấu răng con trên đầu vú tím bầm!
Chị bỗng giật mình nhìn con trông nuối
Đôi mắt con như hờn dỗi, nghẹn ngào
Con không nói, nhưng chị nghe tiếng nói:
- “Có thể nào như thế được, mẹ ơi!”
Có bóng ai về bên cạnh chị
Màu áo quen quen mắt sáng ngời
Da sém nắng, mặt buồn, nghiêm nghị:
- “Có thể nào như thế được, em ơi!”
Chị bỗng vùng lên, tưởng đang nắm tay chồng
Day dứt quá, giữa buồn, vui, mừng, giận
Lũ quỷ ập vào, dí súng bên hông
Chị vẫn ngồi nghiêm trước tờ giấy trắng.
Chùm tứ tuyệt cho em
Điện nhấp nháy bờ xa, sương lạnh
Mà vẫn nghe máy nổ dưới chân đèo
Chợt nhớ sắp vào mùa gieo hạt
Đêm ở quê nhà em ngủ được bao nhiêu?
(Hồ Balatông Hunggari 1977)
Đã hẹn với nhau ngày thắng giặc
Về ven rừng cũ hái phong lan
Năm năm rồi nhỉ em còn nhớ
Tết ngoài này, lòng ở Trường Sơn.
(Hà Nội 1980)
Biển nói với em về hạnh phúc
Và với anh về những chuyến đi
Đêm không tiếng sóng nằm thao thức
Biển và em nỗi nhớ tràn đầy.
(Hà Nội 1981)
Chiều mưa Sài Gòn, gió giật những cành me
Nghe bão miền Trung thương em một mình bối rối
Bao cơn bão đi qua cuộc đời con gái
Vẫn mình em chống chọi, vẫn mình em.
(Thành phố Hồ Chí Minh 1982)
Có cái gì trong nắng, nắng vàng hơn
Có cái gì trong xôn xao sóng vỗ
Anh nhìn đâu cũng thấy màu áo đỏ
Em xa rồi, tất cả nói thay em.
Mười năm
Mười năm ta lại gặp ta
Đêm về giành lại quê xa đợi người
Vui sao nghe tiếng em cười
Mảnh trăng đồng chí giữa trời sáng trưng
Con đường sỏi đỏ qua rừng
Bông cơm nếp nở thơm lừng áo anh.
Đoàn quân đầu bịt khăn rằn
Súng dài chấm đất mắt quầng tay chai
Nhớ đâu dồn lại một ngày
Đồng bò máu chị dải đầy đường chuông
Em nghe biển gọi đêm buồn
Muốn hôn song cả tâm hồn chị yêu.
Nhanh lên đồng chí quê nghèo chờ ta
Biết mấy trăm chiều chờ ta
Ta về từ chiến khu xa
Với mẹ nổi lửa, với cha thiêu đồn
Chắc trên hòn giữ đá bàn
Nổi mã la uống rượu cần càng say
Bắp rang còn âm bàn tay
Nuôi ta như bát nước đầy ngày xưa.
Mười năm ta lại gặp ta
Vui xa ngày hội làng xa xóm gần
Đất vui giành được mùa xuân
Chị ơi! Biển vẫn thét gầm mà vui.
Người đi rực rỡ bên người
Trồng trên bãi bắn hoa cười cho ai
Nghe còn sáo mở luống cày
Nghe dòng sông động những ngày chợ phiên
Cờ bay trên ngọn sầu riêng
Cô du kích nhỏ đứng lên thật rồi.
Hỡi người anh áo mòn vai
Đắng cay đã lắm ngọt bùi chưa quen
Nghĩ gì mà bỗng lặng im
Mắt rưng ngước nhìn lên Bác Hồ.
Mười năm ta lại gặp ta
Mười năm đất dạy bài ca anh hùng
Mười năm đặt chân bàn chông
Mười năm giữ những dòng sông ngọt lành
Sài Gòn đây của các anh
Ôi mùa xuân ấy ngỡ mình chiêm bao
Chưa về đá bạc cù lao
Chị ơi! Biển vẫn thét gào trong em
Từng đêm xuất kích từng đêm
Đánh giặc Mỹ bằng trái tim quê mình.
Em qua vàm cỏ sóng sánh
Đạp lên miểng pháo vượt vành đai xa
Càng vui đất rộng bao la
Nhớ đêm trăng sáng cùng ta xuống đường
Mười năm hạt đã thành rừng
Cuộc hành quân vẫn chưa dừng còn đi.
Vào hè
Vào hè
Tiếng ve kêu trên hàng cây phượng vĩ
Cái nắng ong ong chạy suốt tuổi học trò
Hương đồng nội lan xa
Giữa phố phường nghe có mùi hoa sen, hoa bưởi.
Vào hè
Những cơn giông, đến và đi bất chợt
Trời thoắt xanh, thoắt đen sẫm màu chì
Mới thả diều lại đùa vui bóng nước
Ôi mùa hè xin ở lại đừng đi.
Vào hè
Má em hồng hơn, tiếng cười em trong hơn
Tuổi thơ trôi qua lúc nào không nhớ
Có phải tình yêu như quả xoài chín đỏ
Trong nắng hè, anh muốn ghé môi hôn
Về đi em mùa xuân
Mẹ đặt tên em: Mùa Xuân
Như muốn dành cho em tất cả
Tiếng hót chim sơn ca
Và màu xanh của lá
Đóa mai vàng, con tàu trắng ra khơi.
Có đường phố em quen, có ánh mắt nụ cười
Có mưa bụi thẫn thờ trên mái tóc
Mẹ đặt tên em Mùa Xuân
Mà sao vắng em giữa dòng người vui xuân xuôi ngược.
Anh tìm em trong nắng hanh vàng,
Anh tìm em giữa trăm màu áo
Đã qua rồi những ngày giông bão
Thành phố hồng hào, trẻ lại mấy mươi năm
Tiếng trống múa lân đến với rừng, với đảo
Điện lung linh trên dãy phố cao tầng
Anh lại nhớ một ngày rất đẹp
Mẹ đặt tên em: Mùa Xuân.
Về đi em, Mùa Xuân
- Dù chỉ như mùa xuân đất trời
Dù chỉ để mừng, để khóc
Để đi lại con đường em đi học
Để nghe câu hát ru đẫm nước mắt một thời:
“Nhà Bè nước chảy chia hai…”
Nơi ấy đêm nay anh biết rằng em đang thức.
Về nỗi cô đơn của người nghệ sĩ
Đó là nỗi cô đơn của Tố Như tiên sinh,
Thời ông sống và viết Truyện Kiều tuyệt tác
Ai người hiểu ông, ba trăm năm nữa chăng?
Đọc câu thơ mà lòng đau như cắt.
Đó là nỗi cô đơn của Nguyễn Khuyến, Tú Xương
“Đời loạn đi về như hạc độc”
“Đêm nảo, đêm nao tớ cũng buồn”
Đất nước bị xéo dày và nhà thơ bất lực.
Đó là nỗi cô đơn làm nên những thiên tài
Nỗi cô đơn của một người
Và hàng ngàn người khác
Hạnh phúc, tình yêu, tự do, sự nghiệp
Rất riêng mà rất chung.
Nhà thơ viết cho mình và cho nhân dân
Số phận con người, ngàn đời câu hỏi
Bao thế lực bạo tàn chống một người con gái
Bậc tài năng ẩn sau luỹ tre xanh.
Thời đại khác xưa rồi, đời đang có mùa xuân
Nỗi cô đơn đã có người chia sẻ
Không phải nỗi cô đơn kiêu căng ích kỷ
Mà nỗi cô đơn giục giã những tấm lòng.
Khúc mở đầu
Vậy là đã ba mươi năm
Các anh ra đi
Trong cái đêm mùa xuân đầy tiếng súng
Cái đêm đỏ cờ thành phố Sài Gòn náo động...
Ai, trong dòng người hôm nay cuồn cuộn trên đường phố
Còn nhớ các anh?
Những em bé ra đời giữa xóm nghèo ngập ngụa rác bùn
Đã thành những chàng trai
Những người vợ năm xưa mặc áo vá vai
Che giấu và nuôi chồng đánh giặc
Tóc họ bây giờ có bao nhiêu sợi bạc
Ai còn nhớ họ
Ai còn nhớ các anh?
Vậy là đã ba mươi năm
Các anh ra đi và không trở lại
Thắp giữa Sài Gòn ngọn đuốc thiêng chói lọi
“Mỹ không thể thắng chúng tôi
Dù có trong tay nửa triệu quân hùng hổ
Dù đã san bằng bao nhiêu làng quê Việt Nam nghèo khổ”
Những người “Việt cộng” thông minh
Có mặt ở mọi nơi
Đánh vào những lúc bất ngờ
Trước sự bàng hoàng của các chủ nhân Lầu Năm Góc
Mười năm, hai mươi năm sau
Những vị tướng bốn sao, năm sao
Những nhà chiến lược tài ba
Đã viết bao nhiêu sách về các anh
Để thanh minh
Để làm bé đi
Chiến công của những người bình thường và bất tử
Anh Ba ơi
Cái đêm các anh đánh vào tòa Đại sứ Hoa Kỳ
Chúng tôi đang ở một vùng ven
Hồi hộp chờ tin
Từ cái “Quầng sáng bồn chồn thương nhớ ấy”
Chúng tôi chờ tin
Từ những sư đoàn chủ lực đang hành quân
Chúng tôi chờ tin
Từ những dòng sông âm thầm dân công ra phía trước
Họ đi về phía các anh
Về phía mùa xuân. Về phía Sài Gòn
Thành phố đau thương nhưng không bao giờ khuất phục.
Ôi cái năm sáu tám huyền thoại
Mở đầu bằng những lời thơ
“Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ
Tiến lên, toàn thắng ắt về ta”
Vậy là đã ba mươi năm
Những ai còn nhớ…
Trước giờ xuất kích
Đã tan rồi mây đen
Cả đất trời ngập nắng
Đã xa rồi chiến tranh
Chia ly và bom đạn.
Con đường xanh lá me
Tay trong tay không nói
Họ đi như từng đi
Bao người yêu gặp lại.
Hạnh phúc đến bất ngờ
Dù đã nhìn thấy trước
Muốn thời gian đừng qua
Để được cười được khóc.
Muốn hỏi anh thật nhiều
Về những ngày xưa ấy
Muốn kể cho anh nghe
Cuộc đời em dầu dãi.
Sài Gòn ơi, Sài Gòn
Chứa vào đâu cho hết
Niềm vui này mênh mông
Như dòng sông chảy xiết.
Ôi mắt anh, miệng anh
Em nhìn hoài không chán
Những cơn sốt rét rừng
Những gừng cay, muối mặn.
Hàng me bỗng nhoà đi
Và kẻ thù xuất hiện
Trời ơi, bọn “Cọp đen”
Và cả bầy lính chiến.
Chúng lôi anh lên xe
Hàng lưỡi lê tua tủa
Em khóc và chạy theo
Giữa tiếng cười man rợ.
Em gọi anh, gọi anh
Phố hè không đáp lại
Đất sụp dưới chân em
Nhìn quanh toàn chó sói...
Chị mở mắt
Chưa tin mình vừa mơ một giấc mơ khủng khiếp
Giao thừa đến rồi sao
Mà pháo nổ liên hồi
Căn phòng nhỏ có gì như khác trước
Lố nhố bóng người và anh đó anh ơi!
Vậy là giặc không bắt được anh
Vậy là anh vẫn bay qua bót đồn, vùng trắng
Em đã chờ không phải chỉ đêm nay mà từ lâu lắm
Anh đã về thẳng từ trong giấc mơ.
Trong sắc áo rằn ri họ nhìn chị mỉm cười
Nụ cười của những đứa em, những người đồng đội
Hạnh phúc nào hơn được đón mùa xuân mới
Với Sài Gòn nơi ta gửi đời ta.
Nói gì với nhau, mỗi thôn ấp anh qua
Dòng sông đục ngầu mùa nước nổi
Đêm hành quân giữa vùng bom toạ độ
Luôn có em, như một nửa của mình.
Như ánh sáng phía chân trời vẫy gọi đêm đêm
Như hy vọng của những người ra trận
Anh yêu em, hạnh phúc và hy sinh ngọt ngào và cay đắng
Sống giữa kẻ thù hơn mọi chiến công.
Anh yêu em như nước sông luôn chảy một dòng
Biết xa nhau để có ngày gần lại
Cầm bàn tay, ôi những ngón búp măng thời con gái
Anh đã làm gì cho bớt những vết chai?
Ngày mai, em ơi ngày mai
Sẽ trả về cho chúng ta cuộc đời thường hằng mơ ước
Sẽ nổ trên đầu thù ngàn khối thuốc
Từ căn phố này bé nhỏ không tên
Và từ hàng me hò hẹn của chúng mình.
“Đây là Đài phát thanh Sài Gòn
Chương trình mừng xuân mới”
Không, không phải những Khánh Ly, Nhật Trường
Carol Kim thu hút mọi người mà là bản tin chiến sự
“Tình hình đột nhiên nghiêm trọng ở miền Trung
Bộ binh Việt cộng đánh vào thị xã Quy Nhơn
Và Nha Trang, Plây Ku, Kông Tum, Buôn Ma Thuột
Tổng hành dinh sư đoàn 1 bị tấn công và pháo kích
Thị xã Quảng Trị bị pháo kích
Sân bay Đà Nẵng bị pháo kích”
Như một trận pháo 130 ly rơi trên đầu địch
Ôi quả đắng này
“Nội các chiến tranh”
Của Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ
Sao có thể nuốt trôi!
Cả Sài Gòn bỗng tràn ngập tin vui
Sắp đánh to rồi, nghe “mình đã dàn quân phía Hóc Môn, Gò Vấp
Xe tăng T54 xuất hiện ở Lò Gò, Xa Mát
Bộ chỉ huy Miền ra mệnh lệnh cho toàn quân…”
Cả Sài Gòn hớn hở đổ ra đường
Để hỏi nhau, dù chẳng ai trả lời được cả
Để nhìn những chuyến quân xa tung bụi đường hối hả
Để nghe đất trời rộng mở cánh chim.
Miền Trung ơi, đất lửa kiên trinh
Mỗi hòn đá, gốc cây thấm máu và nước mắt
Làng xóm tan hoang chỉ còn mặt trời và cát
Vẫn mọc lên trên cát những anh hùng.
Miền Trung ơi hùng vĩ Trường Sơn
Như vầng trán cha ông quắc thước
Bom toạ độ có thể biến đường mòn thành vực
Nhưng làm sao ngăn nổi xe đi.
Miền Trung ơi, mãi mãi thầm thì
Tiếng sóng, lời yêu thương khắc khoải
Biển mênh mông và mênh mông lòng mẹ
Nuôi chúng con trong lửa và nhà tù.
Miền Trung ơi, xin chào những nụ hoa đầu
Của mùa xuân chói chang hy vọng
Kẻ thù như dẫm trên lửa bỏng
Có Sài Gòn chúng tôi bên các chị các anh.
Anh nhìn đồng đội đói ngủ, da mét xanh
Anh nhìn căn phòng thân yêu, ấm cúng
Chiếc bàn con, vẫn cánh hoa tím mỏng
Nơi anh sống những ngày hạnh phúc, lo âu.
Ôi nếu được nằm lăn ra đất, súng gối đầu
Nếu được nghe một lời ru tha thiết
Cách một gang tay bây giờ là địch
Bọn “Cọp đen”. Giá được phép bóp cò…
Thơ Giang Nam là một lăng kính sáng trong nhất vì ẩn chứa đằng sau mỗi tác phẩm là tư tưởng, nhịp sống và tầm vóc thời đại. Dẫu cuộc đời nhà thơ đã khép lại nhưng những cống hiến to lớn cho cách mạng, sự nghiệp văn chương của ông vẫn còn tỏa nắng rực rỡ trong lòng bao thế hệ người Việt.
Đừng quên theo dõi chuyên mục Sống đẹp của voh.com.vn để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.