Tiêu điểm: Nhân Humanity
Chờ...

Thơ về mẹ 4 câu, thơ lục bát 4 câu hay về mẹ

VOH – Thơ về mẹ 4 câu nói riêng và thơ viết về hình tượng người mẹ nói chung bao giờ cũng đong đầy ý nghĩa và dạt dào cảm xúc.

Hình tượng người mẹ là một đề tài lớn và tiêu biểu trong thi ca nói riêng và văn học Việt Nam nói chung. Tuy chỉ là một góc nhỏ trong số đó nhưng các bài thơ về mẹ 4 câu đã góp phần khắc họa hình ảnh người mẹ cũng như giúp những người con bày tỏ tình cảm, lòng biết ơn của mình.

Thơ về mẹ 4 câu hay và ý nghĩa nhất

Thơ ca Việt có rất nhiều vần thơ chân thành, xúc động về tình mẫu tử, về người mẹ. Ngoài thơ lục bát, thơ 4 chữ… thì thơ về mẹ 4 câu cũng rất được bạn đọc đón nhận.

Mẹ (Viễn Phương)

Con nhớ ngày xưa mẹ hát:

...“Hoa sen lặng lẽ dưới đầm

Hương hoa dịu dàng bát ngát

Thơm tho không gian, thời gian”...

 

Mẹ nghèo như đoá hoa sen

Tháng năm âm thầm lặng lẽ,

Giọt máu hòa theo dòng lệ

Hương đời mẹ ướp cho con.

 

Khi con thành đóa hoa thơm

Đời mẹ lắt lay chiếc bóng,

Con đi… chân trời gió lộng

Mẹ về… nắng quái chiều hôm.

 

Sen đã tàn sau mùa hạ

Mẹ cũng lìa xa cõi đời,

Sen tàn rồi sen lại nở

Mẹ thành ngôi sao trên trời.

Lời ru của mẹ (Xuân Quỳnh)

Lời ru ẩn nơi nào

Giữa mênh mang trời đất

Khi con vừa ra đời

Lời ru về mẹ hát

 

Lúc con nằm ấm áp

Lời ru là tấm chăn

Trong giấc ngủ êm đềm

Lời ru thành giấc mộng

 

Khi con vừa tỉnh giấc

Thì lời ru đi chơi

Lời ru xuống ruộng khoai

Ra bờ ao rau muống

 

Và khi con đến lớp

Lời ru ở cổng trường

Lời ru thành ngọn cỏ

Đón bước bàn chân con

 

Mai rồi con lớn khôn

Trên đường xa nắng gắt

Lời ru là bóng mát

Lúc con lên núi thẳm

Lời ru cũng gập ghềnh

Khi con ra biển rộng

Lời ru thành mênh mông.

Bài thơ tặng mẹ (Dương Vũ)

Bài thơ tặng mẹ mà con viết

cánh diều trong giá lạnh đông

Trên cánh đồng vi vu sáo gió

Ru con suốt cả ấu thơ hồng...

 

Bài thơ tặng mẹ có dòng sông

Những buổi trưa hè con trốn mẹ

Cùng lũ bạn sao vui đến thế

Trầm mình trong nước mát phù sa

 

Bài thơ tặng mẹ đẹp như hoa

Có những tháng ngày con còn bé

Có đôi vai áo cha sờn bạc

Có nếp nhăn vầng trán mẹ yêu

 

Bài thơ có cả khói lam chiều

lũy tre, cây đa ,giếng nước

Có rặng xoan xuân về nở tím

Hoa gieo gió trước ngõ bay bay

 

Bài thơ có cả hương nồng say

Của ruộng đồng trong gạo mới

Có vị mặn mồ hôi đọng lại

Trên lưng áo mẹ thâm đen

 

Bài thơ có cả đôi tay quen

Sần ráp của cha con vẫn nắm

Có ánh mắt con nhìn đăm đắm

Xóm làng, cha mẹ lúc chia xa.

Trong lời mẹ hát (Trương Nam Hương)

Tuổi thơ chở đầy cổ tích

Dòng sông lời mẹ ngọt ngào

Đưa con đi cùng đất nước

Chòng chành nhịp võng ca dao.

 

Con gặp trong lời mẹ hát

Cánh cò trắng, dải đồng xanh

Con yêu màu vàng hoa mướp

“Con gà cục tác lá chanh”.

 

Thời gian chạy qua tóc mẹ

Một màu trắng đến nôn nao

Lưng mẹ cứ còng dần xuống

Cho con ngày một thêm cao.

 

Mẹ ơi, trong lời mẹ hát

Có cả cuộc đời hiện ra

Lời ru chắp con đôi cánh

Lớn rồi con sẽ bay xa.

tho-ve-me-4-cau-voh
 

Nhớ mẹ chiều cuối năm (Trương Nam Hương)

Con nhớ những ngày giá rét

Bàng sót rơi thắp thỏm ao làng

Hoa xoan tím rơi đầy mái tóc

Giấc mơ về gọi tuổi hoang mang.

 

Nhớ ngọn khói lùm che bạc nắng

Mẹ hoàng hôn chống gậy ra thềm

Tiếng chim khách kêu hoài ... không khách

Mẹ nán chờ con mãi, và đêm...

 

Con xa mẹ xa quê biền biệt

Mỗi heo may như tiếng nhắc buồn

Thương chống chếnh dây bìm gãy ngọn

Con hàng đêm giấc ngủ chuồn chuồn.

 

Chợt một sớm nhìn lên mây trắng

Dáng mây mang dáng khổ, mẹ ngồi

Con bắt gặp những cành trơ vắng

Nỗi bàng hoàng năm tháng vừa rơi!

 

Nơi chiếc lá thời gian ước lệ

Con nghe đau nhoi nhói tuổi mình

Có ánh mắt mẹ nhìn lặng lẽ

Cuối chân trời, cơn bão chờ tan

 

Càng nhớ mẹ những ngày giáp Tết

Khói mùa xưa đọng mắt cay sè

Con ra phố một mình đón rét

Kiếm một niềm an ủi xa quê...

Đường về quê mẹ (Đoàn Văn Cừ)

U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân,

Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần,

Lại dẫn chúng tôi về nhận họ

Bên miền quê ngoại của hai thân.

 

Tôi nhớ đi qua những rặng đề,

Những dòng sông trắng lượn ven đê.

Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp,

Người xới cà, ngô rộn bốn bề.

 

Thúng cắp bên hông, nón đội đầu,

Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu

Trông u chẳng khác thời con gái

Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au.

 

Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng,

Đoàn người về ấp gánh khoai lang,

Trời xanh cò trắng bay từng lớp,

Xóm chợ lều phơi xác lá bàng.

 

Tà áo nâu in giữa cánh đồng,

Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng.

Bóng u hay bóng người thôn nữ

Cúi nón mang đi cặp má hồng.

 

Tới đường làng gặp những người quen.

Ai cũng khen u nết thảo hiền,

Dẫu phải theo chồng thân phận gái

Đường về quê mẹ vẫn không quên.

Nhớ mẹ (Lê Văn Nhơn)

Đã lâu lắm chưa về thăm mạ

Ăn bữa cơm giòn giã thơm ngon

Canh cà rau muống bàn tròn

Gia đình sum họp còn hơn thiên đường

 

Con kính chúc ở phương xa đó

Mẹ thật vui đừng có u sầu

Để cho mẹ mãi sống lâu

Để cho mẹ mãi bạc đầu với cha

 

Con xin hứa về nhà thăm mẹ

Ngày tết âm con sẽ kề bên

Vòng tay nồng ấm lâu bền

Của cha lẫn mẹ cộng thêm nụ cười.

Chiều mưa nhớ mẹ (Bình Nguyên Trang)

Canh cánh lòng con tất tưởi một vùng quê

Gương mặt hè là cánh đồng bão tố

Hạt mẩy rời quê, hạt lép nằm trong ổ

Có rơm vàng ấm tay mẹ chở che

 

Người ta nói con đã quên đường về

Và câu thơ đã tắt mùi cỏ dại

Cơn mưa chiều không làm con tê tái

Về một con đường trơn trượt bấm chân đi

 

Mưa ngoài trời mà sao con ướt mi

Con đã khóc vì con đang nhớ mẹ

Dẫu không thể, dẫu mưa chiều mờ lối

Triền đê xưa cũng đã nhói hoa vàng

 

Cánh bèo nói gì trong màu tím thở than

Những dòng sông cũng dài như số phận

Mẹ đừng ngậm ngùi vì con lận đận

Những ngả đường chưa biết về đâu

 

Ngôi nhà ấu thơ còn lại chút gì

Than đã tắt mà không người cời lửa

Rêu đã phủ từng mảng màu vôi vữa

Bong khỏi tường nhà rơi xuống lòng con

 

Có thể bao năm một thứ duy nhất còn

An ủi mẹ là chú mèo tam thể

Nó đã quá già nó nương tựa mẹ

Trong hiu hắt ngày dài mẹ có nó mà vui

 

Con sẽ sống làm sao nếu một sớm trong đời

Người ta nói rằng ta không còn có mẹ

Mẹ rất kính yêu! Con là đứa trẻ

Tấm lòng mẹ bao dung sẽ dắt con về.

Đêm đêm con nhớ (Cao Quảng Văn)

"Ru hời ru hỡi là ru

"Bên cạn thì chống, bên su thì chèo..."

Sao khuya lấp lánh phương trời

Đêm đêm con thức, nhớ lời mẹ ru

 

À ơi... câu hát ngày xưa

Thấm lòng con mãi đến giờ chưa thôi

Mồ hôi nước mắt mẹ vơi

Cho hương lúa chín bồi hồi trăng lên

 

Cánh cò bay ướt sương đêm

Mẹ xa tóc bạc nhiều thêm... tháng ngày

Cơm rau, áo lạnh vai gầy

Mẹ quên đời mẹ cho ngày con mơ

 

Lời ru cánh võng ngày thơ

Ấm lòng con mãi đến giờ mẹ ơi

Con đi góc biển chân trời

Đêm đêm con nhớ những lời mẹ ru...

Đôi mắt mẹ (Đặng Minh Mai)

Yêu sao đôi mắt mẹ hiền

Giàu lòng nhân ái rộng miền bao dung

Đời nghèo vật chất mông lung

Lạc quan mẹ sống hòa chung tiếng cười

 

Tình thương sánh tựa biển trời

Có trong mắt mẹ một đời hy sinh

Cho con cho nghĩa cho tình

Quên đi vất vả thân mình sớm hôm

 

Vòng tay ấm áp mẹ ôm

Ru con giấc ngủ đêm hôm mỏi mòn

Lời ru da diết lòng con

Khắc sâu trong dạ sắt son không mờ

 

Những ngày thơ ấu dại khờ

Mẹ yêu mẹ nựng vô bờ vì con

Giờ đây bé bỏng chẳng còn

Vẫn lo vẫn ngóng trông con sớm chiều

 

Mẹ ơi! Thương quá thật nhiều

Giản đơn dung dị mỗi chiều bên con

Mong mẹ ăn tốt ngủ ngon

Để con nương tựa để con cậy nhờ

 

Cuộc đời sóng gió đợi chờ

Gập ghềnh khúc khuỷu ai ngờ ai hay

Sểnh chân lỡ chệch vòng quay

Nhìn vào mắt mẹ thấy ngay đường về..

Chùm thơ lục bát 4 câu về mẹ

Trong kho tàng văn học Việt, có rất nhiều vần thơ hay về mẹ. Song, nếu nhắc đến một thể loại thơ vừa quen thuộc vừa dễ dàng truyền tải cảm xúc thì có lẽ chúng ta không thể không kể tới thơ lục bát về mẹ, cụ thể thơ lục bát 4 câu về mẹ.

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa… (Nguyễn Duy)

Bần thần hương huệ thơm đêm

khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn

chân nhang lấm láp tro tàn

xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

 

Mẹ ta không có yếm đào

nón mê thay nón quai thao đội đầu

rối ren tay bí tay bầu

váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

 

Cái cò... sung chát đào chua...

câu ca mẹ hát gió đưa về trời

ta đi trọn kiếp con người

cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

 

Bao giờ cho tới mùa thu

trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm

bao giờ cho tới tháng năm

mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

 

Ngân hà chảy ngược lên cao

quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...

bờ ao đom đóm chập chờn

trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

 

Mẹ ru cái lẽ ở đời

sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn

bà ru mẹ... mẹ ru con

liệu mai sau các con còn nhớ chăng

 

Nhìn về quê mẹ xa xăm

lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa

ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa

miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương...

Mẹ (Thanh Trắc Nguyễn Văn)

“Mẹ già như chuối chín cây”

Thời gian nặng chuyến đò đầy chông chênh

Chở bao câu hát bồng bềnh

Gió đưa gió đẩy mông mênh chín chiều.

 

Chiều nay chim vịt kêu nhiều

Xiên xiên nắng đến, xiêu xiêu mưa về

Lá vàng vàng nhói chân đê

Hoàng hôn tím tím lối về mẹ xưa

Đâu thời thúng gạo rổ dưa

Mặt trời mẹ gánh sớm trưa chợ làng?

 

Con giờ hết bước đa đoan

Đi tìm bóng mẹ bàng hoàng nỗi đau

Cù lao chín chữ cao sâu

Nổi chìm chìm nổi bạc đầu mới hay!

 

Muộn màng khóc ướt gió mây

Trên cao phải bóng trăng gầy mẹ tôi?

Mùa xuân và mẹ (Nguyễn Minh Quang)

Xuân về trên cánh vai gầy

Nụ cười mẹ gánh đong đầy gian nan

Rượu đào cạn chén hồng hoang

Cho lòng chung thủy vẹn tròn trước sau

 

Mùa xuân trên những hàng cau

Mẹ ươm đôi lứa từ đầu còn xanh

Thật thà như nụ hoa chanh

Giữ lòng trong trắng để dành cho con

 

Mùa xuân mẹ phát lộc non

Cho con cho cháu cho tròn tinh khôi

Mùa xuân đẹp lắm người ơi

Có hình bóng mẹ rạng ngời sắc xuân!

Mẹ ốm (Trần Đăng Khoa)

Mọi hôm mẹ thích vui chơi

Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu

trầu khô giữa cơi trầu

Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay

 

Cánh màn khép lỏng cả ngày

Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa

Nắng mưa từ những ngày xưa

Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan

 

Khắp người đau buốt, nóng ran

Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thăm

Người cho trứng, người cho cam

Và anh bác sĩ đã mang thuốc vào

 

Sáng nay trời đổ mưa rào

Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương

Cả đời đi gió đi sương

Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi

 

Mẹ vui, con có quản gì

Ngâm thơ, kể chuyện rồi thì múa ca

Rồi con diễn kịch giữa nhà

Một mình con sắm cả ba vai chèo

 

Vì con mẹ khổ đủ điều

Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn

Con mong mẹ khỏe dần dần

Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say

 

Rồi ra đọc sách, cấy cày

Mẹ là đất nước, tháng ngày của con...

tho-luc-bat-4-cau-ve-me
 

Ngày của mẹ (Nguyễn Minh Quang)

Đây là bà mẹ của tôi

Quanh năm lam lũ một trời hoang vu

Quê nghèo giông bão mây mù

Làm cho lưng mẹ càng gù xót xa!

 

Hạt gạo hạt thóc làm ra

Mồ hôi đổ xuống như sa mưa mùa

Nẻo đường nhân nghĩa ngàn xưa

Còn trong mắt mẹ lưa thưa khói trầm

 

Ngày của mẹ, con khóc thầm

Chông chênh chữ hiếu mấy lần chông chênh

Dòng đời xuôi ngược gập ghềnh

Tiếng lòng của mẹ mênh mông lối về

 

Nghe câu quan họ đồng quê

Hát ngày của mẹ bốn bề thêm xuân

Nước đi nước cũng về nguồn

Trông chừng ngày tháng chạnh buồn nắng mưa!

Mẹ! Người con yêu quý nhất (Phan Huỳnh Vân Anh)

Mẹ là tiếng hát câu thơ

Ru con vào những giấc mơ tuyệt vời

Du dương hai tiếng à ơi

Đong đưa con ngủ, suốt đời không quên

Mỗi ngày con lớn khôn lên

Trong vòng tay mẹ êm đềm thiết tha

Mẹ là tổ ấm mái nhà

Tình thương, cao cả, bao la, dạt dào

Lời mẹ dạy bảo ngọt ngào

Hiền từ, âu yếm, xiết bao ân tình

Mẹ là nắng ấm bình minh

Là bông hoa cúc đẹp xinh sáng ngời

Ơn mẹ biển rộng mây trời

Không gian ấp ủ cho đời con tươi.

Nay thì mẹ đã qua đời

Bỗng dưng hạnh phúc chơi vơi chiều tà!

Mẹ (Nguyễn Ngọc Oánh)

Cành bàng thả lá heo may

Mẹ gầy, cái dáng khô gầy cành tre

Gót chai nứt nẻ đông hè

Ruộng sâu bấm mãi đã tòe ngón chân

 

Mẹ ngồi vá áo trước sân

Vá bao mong ước, tay sần mũi kim

Bát canh đắng lá chân chim

Lẫn vài con tép Mẹ tìm dành con

 

Co ro một mảnh chăn mòn

Tàn đêm giấc ngủ hãy còn ngoài chăn

Mẹ gom giẻ rách, giấy manh

Mặc đôi quang thủng giữ lành tiếng rao

 

Áo nâu phơi vẹo bờ rào

Cái phận đã bạc còn cào phải gai

Quả cà cõng mấy củ khoai

Con thút thít, Mẹ nghẹn hai ba lần

 

Tối về đến lớp bình dân

I tờ nhặt được đôi vần lại rơi

Cha con trời gọi về trời

Chái nhà mưa dột, ướt lời ru thương

 

Tiễn con ra chốn chiến trường

Gạt thầm nước mắt mong đường con khô

Hai tay hết sẻ lại cho

Còn phần Mẹ - một thân cò qua sông...

Mẹ tôi (Nguyễn Minh Quang)

Mẹ tôi hơn bảy mươi rồi

Lưng còng ôm trọn quãng đời gian nan

Cha thời lam lũ trên ngàn

Đàn con nheo nhóc cưu mang đến giờ

 

Niềm riêng bao nỗi tái tê

Chắt chiu lòng mẹ chở che tháng ngày

Quanh năm bám đất cấy cày

Quên thời con gái gió bay giữa trời

 

Ba chìm bảy nổi chơi vơi

Vẫn chưa sung sướng thảnh thơi cõi người

Mưa dầm gió bấc ngậm ngùi

Âm thầm mẹ chịu không lời oán than

 

Tơ lòng rút ruột vì con

Suối nguồn nghĩa mẹ mênh mang đường trần

Gió chiều thổi nhẹ bâng khuâng

Hình như bóng mẹ triền sông quê nghèo!

Mẹ quê (Nguyễn Minh Quang)

Mẹ quê mãi mãi mẹ quê

Con đường nho nhỏ đi về thân quen

Cả đời nào biết bon chen

Hiền như cục đất nhuộm đen màu phèn

 

Miếng ăn dành để luân phiên

Sợ mùa thất bát lại phiền cháu con

Quanh năm lam lũ héo hon

Quên thời con gái môi son áo hồng

 

Kể từ cất bước theo chồng

Mùi bùn đã ngấm, nâu sồng đã thân

Thế mà đã mấy chục năm

Tóc giờ bạc trắng lưng còng còng hơn

 

Gió chiều thổi nhẹ từng cơn

Long lanh ánh mắt mẹ buồn xa xăm

Lắng nghe giọng hát xa gần

Mẹ già chuối chín... vạn lần nhớ thương!

Mẹ là tất cả (Lăng Kim Thanh)

Mẹ là cơn gió mùa thu

Cho con mát mẻ lời ru năm nào

Mẹ là đêm sáng trăng sao

Soi đường chỉ lối con vào bến mơ

 

Mẹ luôn mong mỏi đợi chờ

Cho con thành tựu được nhờ tấm thân

Mẹ thường âu yếm ân cần

Bảo ban chỉ dạy những lần con sai

 

Mẹ là tia nắng ban mai

Sưởi con ấm lại đêm dài giá băng

Lòng con vui sướng nào bằng

Mẹ luôn bên cạnh nhọc nhằn trôi đi

 

Mẹ ơi con chẳng ước gì

Chỉ mong có mẹ chuyện gì cũng qua

Vui nào bằng có mẹ cha

Tình thâm máu mủ ruột rà yêu thương

 

Cho con dòng sữa ngọt đường

Mẹ là ánh sáng vầng dương diệu kỳ

Xua đêm tăm tối qua đi

Mang mùa xuân đến thầm thì bên con.

Những bài thơ về mẹ 4 chữ 4 dòng

Theo năm tháng, thơ viết về mẹ có thể có sự thay đổi về mặt hình thức, cách thể hiện. Nhưng hiện hữu trong đó, chúng ta luôn thấy được tình cảm chân thành. Dẫu cho việc gói tình yêu, lòng biết ơn… bậc sinh thành vào những câu thơ ngắn, những bài thơ về mẹ 4 chữ 4 dòng là việc chẳng hề đơn giản.

Mẹ (Đỗ Trung Lai)

Lưng mẹ còng rồi

Cau thì vẫn thẳng

Cau - ngọn xanh rờn

Mẹ - đầu bạc trắng

 

Cau ngày càng cao

Mẹ ngày một thấp

Cau gần với giời

Mẹ thì gần đất!

 

Ngày con còn bé

Cau mẹ bổ tư

Giờ cau bổ tám

Mẹ còn ngại to!

 

Một miếng cau khô

Khô gầy như mẹ

Con nâng trên tay

Không cầm được lệ

 

Ngẩng hỏi giời vậy

- Sao mẹ ta già?

Không một lời đáp

Mây bay về xa.

Đôi tay ba mẹ (Nguyễn Lãm Thắng)

Nhẹ nhàng tay mẹ

Nhịp nhàng tay ba

Đong đưa cánh võng

Giấc mơ hiền hoà

 

Dẻo dai tay mẹ

Vững bền tay ba

Nâng bao mơ ước

Diều con bay xa

Cần cù tay mẹ

Nhọc nhằn tay ba

Chén cơm, tấm áo

Nuôi con dần dà

 

Vỗ về tay mẹ

Ấm nồng tay ba

Ngôi nhà hạnh phúc

Ngọt ngào hương hoa.

tho-4-chu-4-cau
 

Mẹ yêu (Nguyễn Thị Oanh)

Chín tháng mười ngày

Mẹ nâng niu con

Khi được vuông tròn

Mẹ chăm mẹ bẵm

 

Tuổi xanh tươi thắm

Đến lúc bạc đầu

Mẹ vẫn lo âu

Con mình bé bỏng

 

Từng đêm trông ngóng

Con ngủ bình yên

Tiếng nói dịu hiền

Mẹ khuyên con học

 

Nhận bao khó nhọc

Mẹ bao bọc con

Khôn lớn vẫn còn

Cơm no, áo ấm

 

Mồ hôi mẹ thấm

Bước đường con đi

Mẹ chẳng có gì

Ngoài con tất cả

 

Trời cao hỷ xả

Xin nhận lời con

Để mẹ mãi còn

Bên con mãi mãi!

Bài thơ 4 câu về mẹ ngắn gọn

Hình tượng người mẹ đi vào văn học hết sức tự nhiên và cứ thế xuyên suốt tới tận ngày nay. Trong mảng thơ ca, thơ 4 câu về mẹ ngắn gọn cũng được các thế hệ bạn đọc đón nhận tự nhiên như vậy.

Mẹ và quả (Nguyễn Khoa Điềm)

Những mùa quả mẹ tôi hái được

Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng

Những mùa quả lặn rồi lại mọc

Như mặt trời, khi như mặt trăng.

 

Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên

Còn những bí và bầu thì lớn xuống

Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn

Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.

 

Và chúng tôi, một thứ quả trên đời

Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái

Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi

Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?

Có một mẹ thôi (Nguyễn Lãm Thắng)

Có bao nhiêu cá lội

Có bao nhiêu sóng lay

Có bao nhiêu giọt nước

Chứa trong biển hồ đầy?

 

Có bao nhiêu gió lộng

Có bao nhiêu vì sao

Có bao nhiêu mây trắng

Bồng bềnh trên trời cao?

 

Có bao nhiêu hoa thắm

Có bao nhiêu tiếng chim

Có bao nhiêu giọt nắng

Trải vàng bờ thảo nguyên?

 

Có bao nhiêu khuôn mặt

Có bao nhiêu nụ cười

Có một điều tin chắc

Em có một mẹ thôi.

Bàn tay mẹ (Tạ Hữu Yên)

Bàn tay mẹ

Bế chúng con

Bàn tay mẹ

Chăm chúng con

 

Cơm con ăn

Tay mẹ nấu

Nước con uống

Tay mẹ đun

 

Trời nóng bức

Gió từ tay mẹ

Con ngủ ngon

Trời giá rét

Cũng từ tay mẹ

Ủ ấm con

 

Bàn tay mẹ

Vì chúng con

Từ tay mẹ

Con lớn khôn.

tho-4-cau-ngan-voh
 

Canh cá tràu (Chế Lan Viên)

Canh cá tràu mẹ thường hay nấu khế

Khế trong vườn thêm một tí rau thơm

Ừ thế đó mà một đời xa cách mẹ

Ba mươi năm trở lại nhà, nước mắt xuống mâm cơm.

Quà của mẹ (Trần Hồng Thắng)

Mẹ cho áo tím hoa cà

Ngày xuân con mặc cả nhà reo vui!

Áo này đẹp lắm, mẹ ơi!

Đẹp từ lòng mẹ suốt đời thương con.

Mẹ ru (Trần Hồng Thắng)

Ầu ơ... tiếng mẹ ru hời

Có ông sao sáng xuống chơi hiên ngoài

Con yêu ngọn gió thổi dài

Theo lời ru mẹ, mát hoài đời con.

Ca dao 4 câu về mẹ

  1. Ai về tôi gửi buồng cau

Buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy

Ai về tôi gửi đôi giầy

Phòng khi mưa gió để thầy mẹ đi.

  1. Cơm cha cơm mẹ đã từng,

Con đi làm mướn kiếm lưng cơm người.

Cơm người khổ lắm, mẹ ơi!

Chẳng như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn.

  1. Công cha như núi ngất trời,

Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông.

Núi cao biển rộng mênh mông,

Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi!

  1. Đố ai đếm được lá rừng,

Đố ai đếm được mấy từng trời cao.

Đố ai đếm được vì sao,

Đố ai đếm được công lao mẹ, thầy.

Thi ca Việt có rất nhiều tác phẩm, thơ 4 câu về mẹ hay và ý nghĩa. Mỗi sáng tác đều được chăm chút, viết lên từ tâm tư, tình cảm của những người con. Vì vậy, hy vọng tất cả đều được bạn đọc đón nhận một cách chân thành nhất.

Theo dõi chuyên mục VOH - Thường thức để cập nhật thêm nhiều bài viết hay!

Bình luận