- Thơ về anh hùng liệt sỹ hay, ý nghĩa và đầy xúc động
- Các anh không về (Sở Lưu Hương)
- Thơ ngày 27-7 (Lão Hạc)
- Nhớ ngày thương binh, liệt sỹ (Cẩm Chi Châu)
- Anh tên gì? (Quý Phương)
- Khắc ghi công các liệt sỹ (Hồng Phúc)
- Ơn người (Phạm Hiếu)
- Người bước ra từ cuộc chiến (Nguyễn Hưng)
- Về Quảng Trị (Phạm Hồng Giang)
- Mẹ vẫn chờ con (Chu Long)
- Tưởng nhớ các chị (Vũ Đức Lưu)
- Em đến thăm anh (Trương Túy Anh)
- Thăm thẳm chờ (Lâm Bình)
- Chiến tranh (Phan Thúc Định)
- Sao anh mãi không về (Hồ Viết Bình)
- Sử xanh muôn đời (Dương Quốc Nam)
- Tri ân tháng bảy (Nguyễn Ruyến)
- Những chiến sỹ vô danh (Bùi Vĩnh Chuyên)
- Những bài thơ về anh hùng nhỏ tuổi, liệt sỹ trẻ tuổi
- Thơ viết ở nghĩa trang liệt sỹ (Doãn Kim Oanh)
- Lượm (Tố Hữu)
- Mãi mãi tuổi hai mươi (Dũng Lê)
- Tưởng nhớ anh hùng liệt sỹ Vũ Xuân Thiều (Bùi Minh Trí)
- Hãy nhớ lấy lời tôi (Tố Hữu)
- Anh hùng liệt sỹ Đặng Thùy Trâm (Bùi Minh Trí)
- Nữ anh hùng Nguyễn Thị Bươi (Hồ Chí Minh)
- Một Bế Văn Đàn (Xuân Diệu)
- Em dâng cô một vòng hoa (Trần Đăng Khoa)
Trong suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước, Việt Nam ta đã bao lần đối diện với nạn ngoại xâm. Từng lớp lớp người dân bỏ ruộng cày, xếp bút nghiên theo tiếng gọi của con tim, lên đường chiến đấu, bảo vệ quê hương, đất nước. Sự hy sinh lớn lao ấy không thể nào đong đếm được. Hãy cùng VOH thưởng thức chùm thơ về anh hùng liệt sỹ để tưởng nhớ các anh - những người con bất tử của dân tộc.
Thơ về anh hùng liệt sỹ hay, ý nghĩa và đầy xúc động
Chùm thơ về anh hùng dân tộc dù dung dị, chân phương nhưng lại toát lên được biết bao cảm xúc chân thành của các thi sĩ. Họ đã viết nên câu thơ rất “tình” để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến sự hy sinh cao cả của nhiều chiến sĩ, đồng bào ta - những người đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường.
Các anh không về (Sở Lưu Hương)
Tôi vẫn tìm anh giữa sườn đồi vách núi
Vẫn tìm anh giữa thung lũng đảo xa
Vẫn tìm anh những ngày tháng đã qua
Để hy sinh... mãi không là vô ích.
Những chiến công đã đi vào cổ tích
Cho đến ngày bi kịch ấy xảy ra
Các anh hùng đã mãi mãi rời xa
Vì Tổ quốc nằm chìm trong đất mẹ.
Trong chiêm bao tôi vẫn nghe khe khẽ
Tiếng các anh gọi mẹ đợi con về
Nhưng tất cả chỉ là những u mê
Khi mắt mẹ đã lê thê dòng lệ.
Có hôm nay là xương máu đổi về
Của bao người đã tràn trề thương tích
Của các anh vẫn chưa rõ lai lịch
Ở nghĩa trang hay núi cát sông rừng.
Bao hy sinh những chiến tích đã từng
Thế hệ sau lặng rưng rưng nước mắt
Gia đình anh vẫn lòng đau quặn thắt
Mất mát nào bằng đánh mất người thân.
Hôm nay đây ngày 27 đến gần
Thắp nén hương để tạ ân vì nước
Cảm ơn anh, những thế hệ đi trước
Lấy thân mình đổi đất nước bình yên.
Biết bao người vĩnh viễn chẳng có tên
Tôi gọi chung là tên “Anh Hùng” nhé
Bởi các anh đã có chung một mẹ
Ấm vô cùng vòng tay mẹ… “Việt Nam”.
Thơ ngày 27-7 (Lão Hạc)
Chiến tranh đi, bao người ngã xuống
Hòa bình rồi, nghe tiếng anh đâu
Mẹ già giờ đã bạc đầu
Đêm khuya vẫn tiếng ầu ơi con à.
Đất nước gọi, anh ra tiền tuyến
Giết quân thù, chỉ tiến chẳng lui
Hòa bình độc lập lại rồi
Mà sao anh chẳng về nơi quê nhà.
Đã bao năm, mẹ già vẫn ngóng
Mong anh về, thức trắng cả đêm
Mái tóc giờ đã bạc thêm
Anh ơi, mẹ chẳng thể quên hình hài.
Tổ quốc xây tượng đài liệt sỹ
Ghi công ơn chiến sĩ hy sinh
Mộ bia chẳng thấy ghi hình
Tên, tuổi, quê quán, nơi sinh một lần.
Nhớ ngày thương binh, liệt sỹ (Cẩm Chi Châu)
Xin thắp nén hương thơm bên hoa cúc
Để cầu linh, chúc phúc cho các anh
Nhân ngày này khi nấm cỏ mãi xanh
Anh ngã xuống cho tự do, độc lập.
Cho trái tim Việt Nam mãi mãi đập
Cho hoa tươi tràn ngập ánh nắng vàng
Cho trẻ thơ vui múa hát quanh làng
Cho mảnh đất mùa màng đầy trĩu quả.
Đất Việt Nam đạn xới cày bom thả
Người Việt Nam khắp trăm ngả máu loang
Sống và chết chỉ cách mấy tấc gang
Vẫn từng giây lật từng trang sử mới.
Bạch Đằng Giang, Ải Chi Lăng sốc tới
Gò Đống Đa phơi phới sắc xuân hồng
Nhật, Pháp, Mỹ bỏ xác lại đầy đồng
Nay Trung Quốc gây hấn nơi biển đảo.
Việt Nam ta sao chúng bay mộng ảo
Bất khuất kiên cường bởi có người con
Mẹ sinh con đau từng khúc ruột non
Con vắng cha, vợ mất chồng mãi mãi.
Giọt máu rơi anh đâu có quản ngại
Quyết tử thân mình, Tổ quốc quyết sinh
Để hôm nay chúng em đón bình minh
Tâm luôn nhớ ngày thương binh, liệt sỹ.
Anh tên gì? (Quý Phương)
Anh ở đâu khi đất nước hòa bình?
Hai chiến tuyến đã không còn chia cắt
Mẹ mỏi mòn tìm anh rơi nước mắt
Vết chân chim như vết cắt trong tim.
Bao năm qua mẹ mải miết kiếm tìm
Sương điểm trắng trên mái đầu của mẹ
Gạt nước mắt khóc thương nơi trần thế
Đã bao năm chẳng thể gặp được anh.
Đồng đội xưa tóc cũng chẳng còn xanh
Người lưu lạc kẻ tha hương đất khách
Nấm mồ anh nằm đâu miền hoang lạnh?
Xin dâng nén hương thầm lặng trong lòng.
Anh nơi nào cứ để mẹ ngóng trông
Nhìn di ảnh rồi quặn lòng mẹ khóc
Nhớ thương anh mẹ bao mùa cực nhọc
Lội thân gầy từng ngóc ngách tìm con.
Xin hiển linh đừng để mẹ héo hon
Hãy báo mộng anh đang nằm đâu đó
Vĩ tuyến ấy thắm bao dòng máu đỏ
Có cả anh và đồng đội của mình.
Đã hiến dâng đời trai trẻ nhiệt tình
Cho Tổ quốc rồi nằm nơi rừng núi
Quê hương ghi ơn muôn đời nhớ mãi
Vẫn mong một ngày tìm được tên anh.
Khắc ghi công các liệt sỹ (Hồng Phúc)
Anh đi khi tóc còn xanh
Dọc đường vang khúc quân hành chiến binh
Cho đất nước mãi thanh bình
Còn anh mãi mãi hy sinh cuộc đời.
Chiến trường ác liệt, bom rơi
Vì Tổ quốc gọi anh rời quê hương
Xa cha, xa mẹ, người thương
Xung phong chiến đấu đường trường xá chi.
Trong lòng phơi phới anh đi
Mặc cho gian khó xá gì sức trai
Phía trước bom đạn, chông gai
Các anh dũng cảm vang bài quân ca.
Giờ đất nước khải hoàn ca
Bao người đi mãi quê cha chưa về
Chúng tôi mãi mãi xin thề
Ghi ơn liệt sỹ, khắp quê, khắp miền.
Ơn người (Phạm Hiếu)
Luôn tưởng nhớ thương binh liệt sỹ
Trọn một đời bền bỉ sắc son
Quên thân bảo vệ vuông tròn
Hòa bình tươi đẹp nước non rạng ngời.
Vì Tổ quốc thân phơi nắng gió
Diệt giặc thù, tim đỏ sục sôi
Băng rừng vượt suối leo đồi
Máu đào tuôn đổ dung bồi quê hương.
Dù giá rét giọt sương ướt đẫm
Bước chân trần muôn dặm đường xa
Mịt mù giữa chốn rừng già
Đạp gai vượt núi phong ba chẳng sờn.
Lòng vĩ đại rộng hơn biển cả
Nhịp sống này kết quả chị anh
Mồ hôi xương máu đắp thành
Tương lai con cháu an lành vinh quang.
Người đất việt vẻ vang bốn biển
Khắp năm châu biết đến Việt Nam
Công ơn liệt sỹ khắc tâm
Đời đời ghi nhớ hương trầm kính dâng.
Người bước ra từ cuộc chiến (Nguyễn Hưng)
Mấy mươi năm chiến tranh đã ngủ yên
Nhưng vết thương chưa liền còn đau mãi
Bao tàn tích từ ngày xưa để lại
Cha trở mình quằn quại những cơn đau.
Ngày thanh bình giọt nước mắt tuôn trào
Cha trở lại bên vườn rau đồng lúa
Với gia tài là mảnh bom gãy nửa
Còn đâm sâu kẹt giữa khớp xương đầu.
Trời trở mùa cha co giật cấu cào
Bác sĩ bảo vết thương lâu khó mổ
Ôm cơn đau cha từng đêm khắc khổ
Khi trở mùa lúc bão tố đông sang.
Cha kể về những trận thắng hiên ngang
Đêm công đồn ngày chống càn với giặc
Những chiến công mà sử thi còn nhắc
Phải đổi bằng dị tật với máu xương.
Ngồi một mình lau những chiếc huân chương
Khóe mắt cha đọng giọt sương trắng đục
Con lớn lên giữa thanh bình hạnh phúc
Là hy sinh ngã gục của bao người.
Quê hương mình đau xót lắm con ơi
Bom cày xới tơi bời sâu trong đất
Máu cha ông nhuộm đỏ sông quánh đặc
Vẫn kiên trung bất khuất giữ ngọn cờ.
Cha đi rồi còn chăng những giấc mơ
Nhưng tên tuổi đến giờ luôn được nhắc
Tổ quốc vinh danh anh hùng đánh giặc
Mãi muôn đời bia ghi khắc công ơn.
Về Quảng Trị (Phạm Hồng Giang)
Bữa ấy con về Quảng Trị không mưa
Nắng Trường Sơn dư thừa trên bia mộ
Bao nhiêu người có cùng chung ngày giỗ
Thắp nén hương trầm thành cổ rêu phong.
Bữa ấy con về Thạch Hãn nước trong
Mái chèo khua khe khẽ dòng sông mẹ
Thật nhẹ nhàng thôi êm đềm em nhé
Dưới sâu kia lặng lẽ chốn anh nằm.
Bữa ấy con về xin được đến thăm
Cây bồ đề thiêng bên đài tưởng niệm
Phật đã sinh ra trên vùng đất hiếm
Chỉ lối dẫn đường tìm kiếm người thân.
Bữa ấy con về xin được dừng chân
Đồi Bến Tắt bao mộ phần để trống
Một dải Trường Sơn đèo cao gió lộng
Bao con người mãi sống tuổi hai mươi.
Con xin về dẫu chỉ một lần thôi
Nén hương thơm dâng lên người.
Mẹ vẫn chờ con (Chu Long)
Chiến tranh dù đã đi qua
Vẫn còn những mái tranh già đơn sơ
Mảnh bàn con chiếc bàn thờ
Di ảnh hoen ố mốc mờ nằm trên.
Đèn dầu leo lét đêm đen
Khói xanh nhang quện vàng nền mái tranh
Bát cơm hạt muối ớt chanh
Củ khoai lang luộc rau xanh mẹ trồng.
Con ăn nhé để ấm lòng
Cho mẹ vơi nỗi đau trong tim này
Nhìn nhang khói nhẹ xanh bay
Trong lòng mẹ đứa con đây mãi còn.
Mắt già nua sống mỏi mòn
Lưng còng tựa cửa ngóng con xa về
Bóng con biền biệt sơn khê
Chẳng về thăm mẹ thăm quê một lần.
Mẹ già đơn bóng một thân
Chờ con hết cả mùa xuân cuộc đời.
Tưởng nhớ các chị (Vũ Đức Lưu)
Đất nước mình giờ đây đã bình yên
Chiến tranh qua hàng vạn người ở lại
Ngã ba Đồng Lộc có mười chị gái
Dũng cảm, hy sinh quá đỗi tự hào.
Mặc bom rơi, máy bay Mỹ bổ nhào
Giữa “tọa độ chết”- kiên cường bám trụ
Chẳng sợ hãi - những người con ưu tú
Lấp hố bom thù - những chuyến xe qua.
Cuộc đời các chị đã hóa bài ca
Trong thiên hùng ca Việt Nam đánh Mỹ
Ngày ra đi một phần hai thế kỷ
Cả nước tự hào, Tổ quốc tôn vinh.
Tuổi thanh xuân những mái tóc dài xanh
Huyết quản sục sôi một dòng máu đỏ
Mãi tuổi 20, mãi vẫn là trinh nữ
Kính cẩn nghiêng mình xin thắp nén tâm nhang!
Em đến thăm anh (Trương Túy Anh)
Tháng bảy về, em đến thăm anh
Nghĩa trang liệt sỹ, nơi hò hẹn
Bao lần nước mắt tuôn, cổ nghẹn
Có hàng dương dài đếm được thôi.
Anh có nhớ thơ tình năm đó
Nhét vội tay em, xe lăn bánh
Em vẫy theo, lưng tròng mắt đỏ
Hẹn ngày về, em nhé chờ anh.
Một ngày giữa mùa đông giá lạnh
Mây đen giận dữ gọi mưa về
Nước mắt em tuôn chảy tràn trề
Cầm trên tay tin đau báo tử!
Tháng bảy về, nghĩa trang liệt sỹ
Hương khói bay hòa quyện với hoa
Người viếng thăm, nghẹn ngào xúc động
Nhớ bao người ở chốn nơi xa.
Tên các anh như một bài ca
Ngân vang mãi bài ca bất tử
Em đặt lên mộ anh nhành hoa
Như cầu hôn một lần nữa nhé!
Thăm thẳm chờ (Lâm Bình)
Anh vẫn ở nơi nào xa lắm
Chưa một lần về như đã hứa năm xưa
Biết bao năm mẹ vẫn chờ thăm thẳm
Nắng dỗi hờn, mưa khô khốc hạt rơi.
Mắt mẹ nhoà bên bếp lửa cay cay
Hoa ngơ ngác, lối vàng bao mùa lá
Đợi một người giờ vẫn ở nơi mô?
Con đường dài xóm nhỏ vẫn cô đơn.
Gieo nỗi nhớ nơi hai đầu xa vắng
Cứ tháng 7 là ngày mẹ ngóng
Chờ tin con thảng thốt! Tháng, năm, ngày
Có những bà mẹ Việt Nam anh hùng là thế đó!
Rút ruột sanh con để dâng hiến cho đời
Dù núm ruột mẹ đau mẹ nhớ
Chưa được một lần chạm vuốt mặt con
Nay con ở xa vời trong khoảng cách.
Mẹ vẫn âm thầm lặng lẽ chờ con
Con và đồng đội yên bình bên bờ sông Vàm Cỏ
Nắng mai vàng, chim làm tổ ríu rít khúc ca dao
Chút bồng bềnh trời xuân trong mắt mẹ
Lửa cháy nồng, mẹ vẫn chờ anh!
Chiến tranh (Phan Thúc Định)
Khi tôi chào đời đất nước đã liền thân
Nhưng nỗi đau vẫn mãi còn âm ỉ
Chiến tranh với tôi là những câu chuyện kể
Và những bác cựu binh không nguyên vẹn ngày về!
Làng của tôi có trên dưới vài chục người
Chân giả, xe lăn, mắt mù, tay ngắn
Những đêm trở trời giật thót mình bởi tiếng hô: Bắn, bắn!
Tiếng xung phong, la hét giữa hòa bình!
Làng của tôi nằm cạnh núi Nhón sát Thành Vinh
Thời bão lửa là rốn bom Mỹ trút
Chiến tranh với tôi là những hố bom sâu hút
Có những nấm mồ lặng lẽ suốt bao năm!
Những chùa đền còn trơ lại bãi đất không
Bao tượng gỗ nổi phềnh trên kênh rạch
Chiến tranh với tôi là những mẹ già hằng đêm lắng tai sát vách
Gió lao xao… vùng dậy ngỡ con về!
Sao anh mãi không về (Hồ Viết Bình)
Hơn bốn mươi năm rồi đấy anh ơi
Hồn anh trôi nổi ở phương trời nào?
Bao nhiêu năm nước mắt mẹ tuôn trào
Chờ đợi mãi, mẹ thành người thiên cổ.
Em đi tìm anh khắp khu thành cổ
Nghe dưới chân mình cây cỏ kháo nhau
Có một mùa hè đỏ lửa thương đau
Nơi đây đã chôn vùi bao liệt sỹ.
Anh đang ở đâu? Hãy cất tiếng lên đi
Hoặc báo mộng để em tìm bằng được
Trước khi mất mẹ chỉ còn điều ước
Đưa anh về cho có mẹ có con.
Đến bây giờ em đã sáu mươi hơn
Điều ước ấy vẫn chưa thành hiện thực
Bao kỷ niệm còn nguyên trong ký ức
Anh đang ở đâu? Sao mãi không về
Để lòng em luôn nức nở tái tê.
Sử xanh muôn đời (Dương Quốc Nam)
Những ngày tháng bảy đến rồi
Tri ân Liệt sỹ bồi hồi nhớ thương
Gia đình đoàn thể quê hương
Tri ân liệt sỹ nêu gương mỗi ngày.
Tới thăm liệt sỹ hôm nay
Muôn nơi Tổ quốc lệ cay nghẹn ngào
Nhớ ơn Liệt sỹ dâng trào
Người dân nước Việt tự hào cha anh.
Anh hùng liệt sỹ lưu danh
Nước nhà ghi nhớ sử xanh muôn đời
Tri ân liệt sỹ mọi người
Thành tân với việc cuộc đời đơm bông.
Tri ân liệt sỹ vun trồng
Quê hương đổi mới cờ hồng tung bay.
Tri ân tháng bảy (Nguyễn Ruyến)
Đây rồi Tháng Bảy tri ân
Niềm thương nỗi nhớ nơi gần chốn xa
Ai yên vị ở quê nhà
Ai nghe bi tráng hồn ca xứ người.
Mấy ngàn năm đất nước tôi
Cánh cò chở nặng những lời mẹ ru
Rằng không nuôi oán chuốc thù
Thương người cũng thể như là thương thân.
Thế mà chưa hết giặc Ân
Lại đã quân Tần, Triệu, Hán, Ngô, Lương
Còn thêm Tùy, Tấn,Tống, Đường
Ngàn năm Bắc thuộc đau thương mãi truyền.
Ba lần chống chọi quân Nguyên
Sau chiến thắng ngỡ non yên nước lành
Nhưng mà lại chống Minh, Thanh
Rồi Pháp, Nhật, Mỹ chiến tranh nhảy vào.
Đuổi Pôn Pốt lẫn xua Tàu
Bình yên khép lại thương đau nguôi dần
Vươn mình giành lấy mùa xuân
Thắm hoa đoàn kết quây quần thương yêu.
Khí thiêng nhuộm núi lam chiều
Đấy hồn liệt sỹ bấy nhiêu chiến trường
Muôn đời nhập với ngàn phương
Tri ân tháng 7 yêu thương nặng lòng.
Những chiến sỹ vô danh (Bùi Vĩnh Chuyên)
(Tặng: Các liệt sỹ hy sinh 1947 tại căn cứ địa cách mạng xã Sơn Dương, huyện Hoành Bồ, tỉnh Quảng Ninh)
Các anh nằm đây
Giữa gió núi mưa ngàn
Vi vút cánh thông reo
Bia mộ đã giăng hàng.
Bảy mươi hai năm đi qua
Tuổi các anh không thay đổi
Súng vẫn bồng trên tay
Tổ quốc ở trên đầu.
Mắt các anh sáng chói
Soi đường cho thế hệ mai sau
Thắp nén hương nhớ ngày anh mất
Mây lang thang nhuộm trắng rừng chiều.
Mấy lá thư anh đang viết dở
“Tết này con về với mẹ - Mẹ yêu”
Chúng nó đến từ Đồng Đăng, Đá Trắng
Xả đạn như bầy thú điên cuồng.
Nồi bánh chưng đại đội đang nấu dở
Cũng tan tành giữa chiến địa Sơn Dương
Bầu máu nóng đỏ như họng súng
Tuốt gươm súng kíp bóp cò.
Cả cỏ cây cũng thành vũ khí
Bốn mươi chín quân thù gục ngã đất Sơn Dương
Phút giao tranh anh thành bất tử
Manh áo mảnh quần gửi lại rừng xanh.
Không họ tên không nơi sinh ở
Anh là chiến sĩ vô danh
Nắng lung linh trên tượng đài liệt sỹ
Bầy trẻ thơ phấp phới khăn quàng.
Hoa hồng đỏ kết vòng nguyệt quế
Các anh cười đất nước xuân sang.
Xem thêm:
20+ bài thơ về người lính Việt Nam anh hùng, bất khuất
24 bài thơ về lòng yêu nước hào sảng, khí thế của các thi sĩ Việt Nam
Những bài thơ về anh hùng nhỏ tuổi, liệt sỹ trẻ tuổi
Đọc thơ về anh hùng, chúng ta càng thêm tự hào về những trang sử vẻ vang của dân tộc. Câu từ giản dị, mộc mạc nhưng thấm đượm sự trân trọng, biết ơn mà thế hệ mai sau dành cho liệt sỹ. Các anh đã vượt qua mọi gian khổ, khó khăn để hoàn thành sự nghiệp giải phóng đất nước, đánh đuổi ngoại xâm ra khỏi bờ cõi nước nhà.
Thơ viết ở nghĩa trang liệt sỹ (Doãn Kim Oanh)
Bên những hàng bia mộ vô danh
Tôi đã gặp những nụ cười rất trẻ
Những con yêu của bao bà mẹ
Tổ quốc ơi thương đến vô cùng.
Chiến tranh qua rồi lòng cứ rưng rưng
Tháng bảy đến mưa ngâu dầm mái lá
Mẹ già mỏi mòn chờ anh lâu quá
Mẹ thành mây thành khói mất rồi.
Xin anh một lần về với em thôi
Hoa cúc nở chim họa mi vẫn hót
Về với em khói hương trầm thơm ngát
Hát mãi về anh người trai trẻ anh hùng.
Anh ở đâu trong ngàn vạn điệp trùng
Bia mộ trắng trắng ngàn năm thương nhớ
Hỡi các anh những linh hồn không tuổi
Suốt một đời này em mãi chẳng quên đâu.
Lượm (Tố Hữu)
Ngày Huế đổ máu
Chú Hà Nội về
Tình cờ chú cháu
Gặp nhau Hàng Bè.
Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh.
Ca-lô đội lệch
Mồm huýt sáo vang
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng...
- “Cháu đi liên lạc
Vui lắm chú à
Ở đồn Mang Cá
Thích hơn ở nhà!”
Cháu cười híp mí,
Má đỏ bồ quân:
- “Thôi, chào đồng chí!”
Cháu đi xa dần...
Cháu đi đường cháu
Chú lên đường ra
Đến nay tháng sáu
Chợt nghe tin nhà.
Ra thế Lượm ơi!
Một hôm nào đó
Như bao hôm nào
Chú đồng chí nhỏ
Bỏ thư vào bao.
Vụt qua mặt trận
Đạn bay vèo vèo
Thư đề “Thượng khẩn”
Sợ chi hiểm nghèo?
Đường quê vắng vẻ
Lúa trổ đòng đòng
Ca-lô chú bé
Nhấp nhô trên đồng...
Bỗng lòe chớp đỏ
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú đồng chí nhỏ
Một dòng máu tươi!
Cháu nằm trên lúa
Tay nắm chặt bông
Lúa thơm mùi sữa
Hồn bay giữa đồng...
Lượm ơi, còn không?
Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh.
Ca-lô đội lệch
Mồm huýt sáo vang
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng...
Mãi mãi tuổi hai mươi (Dũng Lê)
(Kính viếng Liệt sỹ Nguyễn Văn Lợi)
Nước mắt tôi rơi khi anh ngã xuống
Đạn quân thù xé nát áo lưng anh
Trời Trị Thiên vời vợi cao xanh
Rừng Trường Sơn đón anh về đất.
Tôi viết vần thơ khóc người đã khuất
Lợi nằm lại đây mãi mãi tuổi hai mươi
Vĩnh Phú quê mình nhớ mãi Lợi, Lợi ơi!
Nỗi xót thương tim tôi ứa máu.
Nhớ những lúc kề vai chiến đấu
Tay chuyền tay điếu thuốc hút chung
Nhường cho nhau giọt nước uống cuối cùng
Trao ánh mắt nụ cười chiến thắng.
Hôm nay thơ tôi khóc trong thầm lặng
Đất Trị Thiên ru Lợi ngủ ngàn năm
Hẹn một ngày mai đồng đội sẽ viếng thăm
Đất nước hòa bình, đón Lợi về với mẹ.
Chiến dịch còn dài Dũng đi chào Lợi nhé
Lợi nghỉ lại đây, mãi mãi tuổi hai mươi!
Tưởng nhớ anh hùng liệt sỹ Vũ Xuân Thiều (Bùi Minh Trí)
Năm bảy hai, một mùa đông nhớ mãi
Máu chảy loang nơi bệnh viện, nhà dân
Muôn con tim của mọi miền thắt lại
Đau đớn nhìn Hà Nội chít khăn tang.
Mẹ mong đời anh như khúc ca xuân
Thầy bạn muốn anh thành chuyên gia giỏi
Anh lắng nghe tiếng quê hương vẫy gọi
Thay áo kỹ sư, mặc áo phi công.
Trời Thăng Long nâng anh cao vời vợi
Giặc đây rồi - một lũ pháo đài bay
Giữa sống chết - phút giây này mong đợi
Nhằm kẻ thù xả căm uất bấy nay.
Từ trên cao anh lao vào con ó
Trời đêm xanh một khối lửa bùng lên
Thiêu ra tro mác “Không quân chiến lược”
Giặc loạn bay, nháo nhác vỡ tan đàn.
Mười hai ngày đêm đối đầu huyền thoại
Tổ quốc sáng lên với mỗi chiến công
Thiên anh hùng ca ngàn năm hát mãi
Vũ Xuân Thiều - Điện Biên Phủ trên không.
Hãy nhớ lấy lời tôi (Tố Hữu)
Có những phút làm nên lịch sử
Có cái chết hóa thành bất tử
Có những lời hơn mọi bài ca
Có con người từ chân lý sinh ra.
Nguyễn Văn Trỗi!
Anh đã chết rồi
Anh còn sống mãi
Chết như sống, anh hùng, vĩ đại.
Hỡi người anh, đã khép chặt đôi môi
Tiếng anh hô: “Hãy nhớ lấy lời tôi!”
Đã vang dội và ánh đôi mắt sáng
Của anh đã chói ngời trên báo Đảng.
Nghìn năm sau sẽ nhớ lại hôm qua
Một sáng mùa thu, giữa khám Chí Hòa
Anh đi, giữa hai tên gác ngục
Và sau chúng, một người linh mục.
Anh bước lên, nhức nhối chân đau,
Dáng hiên ngang vẫn ngẩng cao đầu
Quần áo trắng một màu thanh khiết
Thân gầy yếu mạnh hơn cái chết.
Bầy giết thuê và lũ viết thuê
Hai hàng đen, súng cắm lưỡi lê
Anh bước tới, mắt nhìn, bình thản
Như chính anh là người xử án.
Cỏ trong vườn mát dưới chân anh
Đời vẫn tươi màu lá rau xanh
Đây miếng đất của anh đòi giải phóng
Đây máu thịt của anh đòi cuộc sống.
Anh thét to: “Ta có tội gì đây?”
Chúng trói anh vào cọc mấy vòng dây
Mười họng súng, một băng đen bịt mắt
Anh thét lên: “Chính Mỹ kia là giặc!”
Và tay anh giật phắt mảnh băng đen
Anh muốn thiêu, bằng mắt, lũ đê hèn
Với cái chết, anh muốn nhìn giáp mặt
Như ngọn lửa không bao giờ dập tắt!
Chúng run lên, xông trói chặt anh hơn
Đôi mắt anh đã khô cháy căm hờn:
Phải chiến đấu như một người cộng sản
Trái tim lớn không sợ gì súng đạn!
Lệnh: Hàng đầu quỳ xuống! Một giây thôi
Anh thét lên: “Hãy nhớ lấy lời tôi:
Đả đảo đế quốc Mỹ!
Đả đảo Nguyễn Khánh!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!”
Phút giây thiêng, anh gọi Bác ba lần!
Súng đã nổ. Mười viên đạn Mỹ
Anh gục xuống. Không, anh thẳng dậy
Anh hãy còn hô: Việt Nam muôn năm!
Máu tim anh nhuộm đỏ đất Anh nằm.
Mắt đã nhắm, không một lời rên rỉ
Anh chết vậy, như thiên thần yên nghỉ
Chẳng cần đâu, cây thánh giá sắt Tây
Của tay người linh mục ném bên thây!
Anh đã chết, anh Trỗi ơi, có biết
Máu kêu máu, ở trên đời, tha thiết!
Du kích quân Ca-ra-cát đã vì anh
Bắt một tên giặc Mỹ giữa đô thành.
Anh đã chết. Anh chẳng còn thấy nữa
Lửa kêu lửa, giữa miền Nam rực lửa
Như trái tim anh, ôi lửa nào bằng!
Phút cuối cùng, chói lọi khối sao băng...
Hãy nhớ lấy lời tôi!
Nguyễn Văn Trỗi
Lời anh dặn, chúng tôi xin nhớ:
Hãy sống chết quang vinh
Trước kẻ thù không sợ
Vì Tổ quốc hy sinh
Như lời anh, người thợ.
Anh hùng liệt sỹ Đặng Thùy Trâm (Bùi Minh Trí)
Diệu kỳ thay nhờ thức tỉnh lương tri
Của người lính phía bên kia chiến tuyến
Nhật ký lửa Thuỳ Trâm về đến bến
Như cây cầu mang ước nguyện chờ mong
Nối đôi bờ cay đắng một dòng sông.
Buổi chia tay không ước hẹn trùng phùng
Rời tổ ấm vào tuyến đầu bom đạn
Quên buồn riêng, sống hết mình với bạn
Thầy thuốc mẹ hiền cứu sống thương binh
Đau xé lòng khi đồng đội hy sinh.
Phút thánh thiện ngắm màu xanh mộc mạc
Thả hồn mơ theo du dương khúc nhạc
Căm giặc thù gieo tang tóc thê lương
Miền Nam ơi! Máu đổ mỗi chặng đường
Gửi Hà Nội niềm nhớ thương cháy bỏng
Tuổi ấu thơ, tiếng quê hương đồng vọng
Đường ta đi chân lý sáng trong tim
Chắp cánh cho ta phơi phới niềm tin
Dù phải chết vẫn tiến lên phía trước…
Chị để lại cho đời niềm thương tiếc
Đã ra đi vì non nước ngày mai
Người nữ anh hùng chẳng của riêng ai!
Trước mộ chị trong hương trầm tỏa khói
Khóc nức nở người lính kia bỗng hỏi:
Lỗi tại ai sao Trâm phải hy sinh?
Nhói tim ta một sức mạnh vô hình
Gió lộng mây ngàn thăm thẳm trời xanh…
Nữ anh hùng Nguyễn Thị Bươi (Hồ Chí Minh)
Người Long Động, tỉnh Quảng Yên
Hai mươi bốn tuổi, tính hiền và ngoan
Từ ngày giặc đánh vào làng
Chị đánh du kích tỏ gan anh hùng.
Việc gì chị cũng xung phong
Khiến cho đồng đội càng hăng thêm nhiều
Chiến tranh càng khó bao nhiêu
Tinh thần càng vững, càng nhiều chiến công.
Khi đánh giặc, khi giao thông
Tuyên truyền, tổ chức, chị không ngại nề
Một hôm, khai hội ra về
Chẳng may địch bắt, không hề khai ra.
Chúng dùng đủ cách khảo tra
Rồi cho lính hiếp suốt 3, 4 tuần
Chém cha lũ giặc bất nhân
Chúng toan bắn chị ở chân ngôi đình
Nghĩ rằng mình chết đã đành,
Còn tài liệu Đảng giấu quanh mái nhà?
Chị bèn một chước nghĩ ra:
Xin về lấy súng đặng mà báo tin
Đến làng, gặp một người quen
Thừa cơ chị đã đưa tin rõ ràng
Rồi quay mặt lại đường hoàng
Chửi vào mặt giặc, giặc càng căm gan.
Chúng liền đạp chị ngã lăn
Đứa dao khoét vú, đứa chân giẫm đầu
Đứa thì tay đỡ chậu thau
Đứa thì mổ chị từ đầu đến chân
Chị luôn giữ vững tinh thần
Hô to khẩu hiệu, chửi quân bạo tàn
Vì lòng yêu nước nồng nàn
Nêu gương oanh liệt muôn ngàn đời sau.
Một Bế Văn Đàn (Xuân Diệu)
Thời gian ngừng bước, lặng im
Bên mồ liệt sỹ trái tim ta dừng
Trái tim ta - cũng ngập ngừng
Nửa chừng giọt lệ, nửa chừng lời ca
Ánh ngày nghiêng xuống cùng ta
Nghẹn ngào đặt một vòng hoa tinh thần.
Nơi đây mộ Bế Văn Đàn
Thân làm giá súng, thân làm cành xuân
Đang khi trận địa gian truân
Vai khiêng núi lửa diệt quân bạo tàn
Quân ta cờ thắm khải hoàn
Mà người chiến sĩ đã tàn thịt xương.
Mộ Bế Văn Đàn trong sáng trong gương:
Hai đế giày cao su rách sờn
Giản đơn một cây bút máy
Một túi ni lông, tám khuy cúc áo
Một mảnh đại bác - còn lại trong người
Tất cả tình anh đã hiến cho đời
Không giữ cho mình, dù chỉ là hài cốt.
Mộ Bế Văn Đàn trong sáng trong gương
Mộ Bế Văn Đàn trong viện Bảo tàng quân đội
Khách viếng qua đây, dừng chân đứng lại:
- Nơi đây mộ Bế Văn Đàn
Nơi đây gió nội trăng ngàn
Nơi đây chim ca hoa nở
Đất Tổ quốc là một nền nhung đỏ
Nơi đây bốn mùa muôn thuở vãng lai.
Tất cả tinh anh đã hiến cho đời...
Em dâng cô một vòng hoa (Trần Đăng Khoa)
Kính tặng anh hùng liệt sỹ Mạc Thị Bưởi
Trưa nay em đến thăm cô
Nắng chiêm chín rực đôi bờ phi lao
Sắc hoa râm bụt quanh ao
Tiếng chim vườn mẹ cùng vào thăm cô.
Tiếng gì dưới cỏ non tơ
Xôn xao trong đất, nắng trưa bồn chồn
Vươn cao nòng pháo đầu thôn
Mồ cô nắng đắp vàng hơn mọi miền.
Cô ơi! Sông nước gọi tên
Nắng mưa phục kích, trăng lên đánh đồn
Thương cô sóng cuộn quanh cồn
Nhát dao giặc giết... em còn thấy đau!
Em nghe mẹ kể đêm sâu
Hoe hoe đôi mắt, mái đầu phơ phơ...
Thương cô bông lúa thêm mùa
Quả na bớt hạt, buồng dừa trĩu cây.
Đồng em thêm tiếng máy cày
Mũ rơm đến lớp ngày ngày em chăm
Trăng suông sáng cả đêm rằm
Nhịp cầu vá vội, ầm ầm xe qua.
Em dâng cô một vòng hoa
Thoảng nghe tiếng súng trời xa vọng về.
Hy vọng các bài thơ về anh hùng liệt sỹ trên đây sẽ giúp bạn ôn lại những câu chuyện phi thường, dũng cảm của người chiến sĩ tử trận. Hãy gửi lời tri ân chân thành đến hàng triệu con người đã hy sinh một phần xương máu và cuộc sống của mình vì nền độc lập, tự do của dân tộc.
Đừng quên theo dõi VOH - Sống đẹp để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.