Mỗi một loài hoa cỏ đều mang trên mình một ý nghĩa đặc biệt, sâu đậm chiếm trọn con tim người nhìn. Nếu nói những loài hoa khác thu hút người nhìn qua màu sắc rực rỡ, bắt mắt. Thì các loài loài hoa cỏ dại và đặc biệt là hoa cỏ lau lại khiến người nhìn chú ý thông qua ý nghĩa đặc biệt của chúng. Cũng chính vì vậy mà có không ít thơ về hoa cỏ lau được ra đời.
Mỗi một bài thơ về hoa cỏ lau đều rất đậm chất “tình”, đem đến cho người đọc cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng và chữa lành trái tim. Hãy cùng chúng tôi chiêm ngưỡng những bài thơ về hoa cỏ lau hay nhất trong bài nhé.
1. Những bài thơ về hoa cỏ lau hay và ý nghĩa
Lau thơ mộng, lau nhẹ nhàng và lau bồng bềnh trong gió, từng cánh đồng cỏ lau dịu dàng đem lại cho người ta rất nhiều cảm xúc không thể diễn tả được. Sau đây chúng ta sẽ cùng xem qua những bài thơ về hoa cỏ lau hay và ý nghĩa nhất.
1.1 Lau
Xe đi trong rừng lau
Lau làm mây, lau làm bàn tay
Vuốt nhẹ vào buồng lái
Buồng lái ta có giàn tre làm mái
Thêm lau che đường, buồng lái hóa nhà ta
Kỷ niệm tuổi thơ phơ phất bóng lau qua
Lớp trẻ đi những triền đồi bãi sóng
Trên vai bạn cờ lau tập trận
Lịch sử ngàn xưa là ước mơ nay
Xe đi trong rừng lau gió lay..
Những hòm đạn ba-mươi-cân nén chặt thùng xe
Những tải gạo năm-mươi-cân căng tròn nóng hực
Truyền thuyết xưa và thần thoại nay
Lấp lánh khung trời cánh hoa lau bay
Thung lũng A Xo một bầu cộng hưởng
Bê-năm-hai và pháo địch rú gào
Những năm trời xe ta đi là thế
Dìu dắt cửa ngoài vẫn tiếng lao xao
Yêu những đồi lau ra trận đêm nao
Lau thắp sáng hai bờ vực thẳm
Qua trọng điểm gạt mồ hôi thấp nhám
Những bông lau vướng vít tự bao giờ
Một màu hoa sáng loáng cả mùa khô
Màu tốc độ trên tuyến đường vận chuyển.
(Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm)
1.2 Buồn Hơn Lau Lách
Bao giờ cho đến bao giờ
Cỏ lau tình tự phất cờ, cỏ lau
Cúi đầu cười nói lao xao
Buông chi vạt nắng trời cao hỡi trời!
Người đâu bỏ ngỏ dòng đời?
Thương ai không nói một lời trắng đen?
Ô che mát mẻ tóc mềm
Mắt xa xôi nhớ muộn phiền gió mưa
Bụi trần mặc cả cù cưa
Tình còn thắm đỏ cho vừa lòng nhau
Người còn trông đợi chiều nào?
Không gian tĩnh lặng hỏi chào với ai?
Dở hơi ta ngậm đắng cay
Tình ơi dài ngắn ,ngắn dài ra sao?
Người còn lặng lẽ hồn đau
Ta còn quạnh quẽ góc nào bình yên?
Người còn biền biệt cánh chim
Ta còn gối chiếc đêm đêm trở mình.
(Tác giả: Thiên Ân)
1.3 Còn Đâu Cô Gái Bên Đường
Xa người độ ấy ngàn mây
Xa người ngày ấy cỏ cây cũng buồn
Chiều nay bông trắng bên xuồm
Cỏ lau rơi rả bên lùng .người có hay
Nhiều lúc, cỏ may có say
Xa người thuở ấy , Có đâu mà về
Ngày ngày nỗi đau nặng nề
Nhớ em anh nhớ những ngày bên.
Bóng khuê đảo đưa bên đường
Còn Vương một bóng chung đường đã qua
Biết đâu đường nàng ấy xa xôi
Mà sao ta vẫn nhớ thao thức đêm trường
Tôi đâu hay, tôi hỏi thăm đường
Có chung một lối bên đường ta đi
Người cười ,rồi ngoảnh mặt đi
Hóa ra, mình hồ đồ quá thôi
Yêu người một vực xa xôi
Biết đâu mà với,, biết đâu mà nhìn
Hoa tình ngày nắng uống tình
Còn ta, si tình ngửa mặt mà đi
Chiều nao hoa nở cõi mơ
Nhìn về con đường cũ mà đau cõi lòng
Ai ơi người con gái ấy đã lấy chồng
Còn đâu nữa mà hồng ưởm nụ xưa
Bây giờ tôi vẫn đứng giữa con đường xưa
Nhớ nhung cô gái thuở xưa, có tìm về
Mưa rơi, mỗi lúc mỗi ngập nề
Mà sao cô gái ấy chẳng về lại quê xưa.
(Tác giả: Lê Thành)
1.4 Bóng Mờ
Bây giờ trăng gió già nua
Chân trời đứt quãng trêu đùa khổ thân
Ao sâu cá lội nhọc nhằn
Cỏ lau sướt mướt gieo vần khóc than
Bây giờ nắng úa chiều vàng
Khóc thầm cho chiếc lá vàng buông tay
Mười giờ hoa khép mắt say
Bướm ong thơ thẩn đêm ngày , ngày đêm
Bây giờ ngơ ngác bẻ duyên
Bóng mờ kỷ niệm sầu riêng với mình
Ai còn giấu giếm vô tình
Sợi dây ân ái chông chênh thuở nào?
Bây giờ đất thấp, trời cao
Neo hồn bến lạ xạc xào gió mưa
Ru em chưa trọn bốn mùa
Chuyện ngày xưa, chuyện ngày xưa...ngẫm cười
Bây giờ mơ tuổi chín, mười...
Hồn xanh khúc hát góp vui sự đời
Tung bay theo cánh chim trời
Em mang mong ước xa xôi bóng mờ
Bây giờ gieo hạt tình cờ
Một vòng oan trái núp bờ từ tâm
Ngày xanh mòn mỏi âm thầm
Đôi khi ta lại lặng câm vô hồn.
(Tác giả: Thiên Ân)
1.5 Ừ Thôi, Con Thiên Nga Xa Xứ
Ừ thôi, anh phận cỏ lau
Còng lưng gió thổi ra sao cũng đành
Đút vào túi mộng công danh
Chim lồng cá chậu để dành đem chôn
Ừ mai em cứ lớn khôn
Tóc dài da trắng hớp hồn người ta
Bổng bay nhan sắc tiên nga
Mặc tên nát rượu Cuội già vô duyên
Ừ anh bó gối ngồi thiền
Tay lần chuỗi hạt thôi miên tự mình
Giắt lưng dăm sách kệ kinh
Tụng khuya mấy nốt nhạc tình xa hoa
Ừ em xứ lụa xứ là
Cách nhau cỡ một quan hà heo may
Ừ anh tay trắng trắng tay
Trần gian còn góc quán này, ừ thôi.
(Tác giả: Daocongdien)
1.6 Mùa Xuân Nhớ Ngoại
Nghĩa trang chiều nhẹ mưa bay
Từng hàng ngôi mộ phủ đầy cỏ lau
Ngoại xa tủi mấy buồng cau
Dây trầu héo úa nhạt màu vàng tươi
Nhớ sao ánh mắt nụ cười
Tấm lòng của ngoại biển trời bao la
Lời ru nồng ấm thiết tha
Đêm trường vẳng lại đậm đà tình thâm
Cút côi từ thuở nôi nằm
Ngoại thay cha mẹ âm thầm hy sinh
Giờ con nên vóc nên hình
Ngoại không còn nữa…một mình cô đơn
Phím chùng đứt vội dây đàn
Mùa xuân nhớ ngoại tủi hờn chẳng phai
Mồ côi phận lắm u hoài
Nhớ sao là nhớ… vòng tay ngoại hiền!
(Tác giả: Đỗ Mỹ Loan)
1.7 Lục Bát Rưng Rưng
Đi qua hết sức tình cờ
Tiền duyên vấp phải giữa bờ cỏ lau
Gió mây rộn rã câu chào
Lá hoa nghiêng cánh xôn xao đón mừng
Ngẩn ngơ lục bát rưng rưng
Thoảng trong hư ảo đã từng gọi tên
Vần thơ hòa quyện êm đềm
Ngọt ngào câu chữ thần tiên tháng ngày
Bao niềm phiền muộn quắt quay
Thả theo con nước u hoài trôi đi…
(Tác giả: Đỗ Mỹ Loan)
1.8 Đêm Thu
Trôi đi miền miên ảo
tối tăm của một mùa
hư hao
Chiêm bao tàn lụi
Gót hồng thở hương
Những cơn mơ vỡ òa
đằm
áo ngực
thời gian!
Tràn cỏ lau trắng bạc
vô bờ đợi
nấm mồ nghìn năm
hỏi: đã tàn phai
sao chưa nguôi?
Vẫn thế
Thinh không
thinh lặng
thinh không
Ngón tay
ủ ấp ấm nồng
mà ngu ngơ
bơ vơ trụi lá
sụt sùi hương đêm
Hoang thu!
(Tác giả: Huyền Thanh Thanh)
1.9 Ai Về Giữa Chiều Thu
Ai về giữa chiều Thu
Lá vàng ngơ ngẩn lối
Thuyền xưa rời quá vội
Nao nao bến cũ chờ
Ai về giữa chiều mơ
Tìm hàng cây thuở ấy
Sân trường và trang giấy
Mực tím hoài giăng giăng
Bồng bềnh mấy mùa trăng
Cành yêu thương nặng trĩu
Bàn tay chưa kịp níu
Oằn cả mối tình sâu
Thế rồi mình mất nhau
Lạc loài vòng năm tháng
Tình xa con nước cạn
Khô khốc bến cùng bờ
Ai về giữa chiều mơ
Mon men vườn hò hẹn
Bao năm trời gói ghém
Bỗng chốc gió bụi mù
Tôi về giữa chiều Thu
Bâng khuâng từng lối cỏ
Lâu rồi mà cứ ngỡ
Nắng vẫn còn long lanh.
(Tác giả: Viên Mãn)
1.10 Mùa Hoa Cỏ Lau
Chẳng phải vô tình anh lại làm thơ.
Viết về em, và những mùa hoa cỏ
Chiều sông Trà, lòng nhuộm màu thương nhớ.
Cuối thu rồi, hoa cỏ vẫn tinh khôi.
Chẳng phải vô tình anh nhớ về em.
Nhớ nụ cười, cùng làn da rám nắng
Bến sông Trà nay đầy hoa lau trắng
Ký ức nào …một thuở mãi xa xăm.
Chẳng phải vô tình, lòng anh mãi vấn vương
Dòng sông cũ, bờ lau xanh còn đó
Vẫn là em bên đồng lau trong gió
Bông cỏ dài,...đời ngắn những yêu thương
Chẳng phải vô tình ta hết yêu đương
Mây trắng nay bay đi cùng với gió
Bến sông chiều bao lời yêu bỏ ngỏ
Mùa cỏ về, nỗi nhớ mãi chênh vênh
Chẳng phải vô tình anh nói với anh
Mùa thu trước, thu này hoa vẫn nở
Vẫn cỏ lau và em, nhưng ai đó !
Thu nay về, bến cũ, đò đã sang …
(Tác giả: Thượng Tấn Đạt)
2. Thơ về hoa cỏ lau và tình yêu
Hoa cỏ lau là loài hoa ẩn chứa một câu chuyện tình yêu đầy cảm động được nhiều người biết đến. Nó được xem là một hình ảnh tuyệt vời để làm nên những bài thơ tình yêu tuyệt đẹp. Hãy cùng cảm nhận cái đẹp và tình yêu nhẹ nhàng có trong những bài thơ về hoa cỏ lau ngay dưới đây nhé.
2.1 Cỏ Lau
Ngả nghiêng nỗi nhớ...
Cỏ lau bên trời
Bâng khuâng gió nắng
Những chiều không anh...!
Ngả nghiêng nỗi nhớ
Mây trời lang thang
Xa xăm lạc bước
Trôi về mênh mang...!
(Tác giả: Biển Vắng)
2.2 Tự Tình Cỏ Lau
Ngọn cỏ lau phơ phơ phất phất
Gió vội về góp nhặt câu thơ
Gối tay vào tuổi mộng mơ
Thương tà áo trắng bao giờ cho nguôi?
Ngọn cỏ lau ngược xuôi , xuôi ngược
Ngả nghiêng tình trói buộc dây yêu
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Rong rêu lại nhớ rong rêu oặn lòng
Ngọn cỏ lau bềnh bồng nương gió
Bầu trời thơ hơi thở thơm tho
Trót mang cái tuổi dại khờ
Ôm đồm khoảnh khắc bơ vơ chân mềm
Ngọn cỏ lau ru êm khuya sớm
Tình yêu vừa mới chớm quyện hương
Con đường chạy suốt con đường
Mùa về gọi nắng cho vương vấn hoài
Ngọn cỏ lau tỉnh say , say tỉnh
Những trò chơi hóm hỉnh vờn bay
Mặc ai lén phén mặc ai?
Thủy chung đậu xuống kẽ tay bao lần.
(Tác giả: Thiên Ân)
2.3 Bờ Vai Anh
Hôm nay mệt và lòng buồn rầu quá
Mượn bờ vai anh để ngả mái đầu
Rất nhẹ nhàng và chẳng có lâu đâu
Chỉ giây lát em thôi sầu anh nhé
Để em thấy lòng mình thanh thản nhẹ
Dựa vào nhau chỉ thật khẽ thôi anh
Người đông vầy xuống phố lướt qua nhanh
Em cũng có một mình anh bên cạnh
Trời qua Tết nhưng sao còn rất lạnh
Dựa vai người em đỡ quạnh quẽ hơn
Lòng hân hoan em khỏi khóc giận hờn
Khi đêm vắng buồn cô đơn héo hắt
Hãy che chở cho em bằng ánh mắt
Khi mặt trời lặng khuất tắt màn đêm
Bờ vai anh sao chất chứa dịu mềm
Ru em ngủ thật êm đềm tha thiết.
(Tác giả: Nhi Nguyên)
2.4 Nước Mắt Cỏ Lau
Anh tìm em trên triền đê chiều ấy
Em đi rồi thu đã mấy lần qua
Thương tình anh chân thật đậm đà
Cỏ lau quấn vai anh như đồng cảm
Nhắc nhở anh trời đông dần ảm đạm
Cỏ lau buồn nên cũng sạm nâu hơn
Tiễn chân anh cỏ lau cũng dỗi hờn
Nên rơi lệ gắn áo anh vài giọt...
Nước mắt lau thẳng hàng như may áo
Hay nói rằng lau chít hộ khăn tang?
Bởi duyên anh đã chết... thật ngỡ ngàng!
Khi anh biết tin em vừa thêm bước...
Đêm dần xuống cỏ lau buồn phía trước
Khẽ cúi mình để nhường bước anh qua
Thổn thức lòng anh tim muốn vỡ òa
Như đồng cảm cỏ lau hòa chung nhịp!...
(Tác giả: ĐTH Nhã Vy & Thơ Thi)
2.5 Cỏ Lau Buồn
Chiều sông Trà nắng buông màn vội vã
Nơi xa xa văng vẳng tiếng ai hò
Bóng cỏ lau thẹn thùng xuôi theo gió
Em kịp về cùng ngắm mùa bông lau ?
Cứ mỗi cuối thu, bờ sông Trà rộn rã
Bến đò chiều, trai gái ngỏ lời yêu
Một buổi chiều vào ngày thu năm ấy
Ai khẽ hờn làm xao xuyến lòng nhau.
Đã mấy thu đi qua rồi em nhỉ ?
Buổi hẹn đầu là mùa hoa cỏ lau
Em e thẹn làm ửng hồng đôi má
Anh ngượng ngùng trao vội nụ hôn đầu
Trời chuyển sang đông gió se se lạnh
Bên hàng lau giờ vắng bóng đò ngang
Và cũng từ mùa cỏ lau năm ấy
Em theo chồng bỏ lại bến đò xưa.
(Tác giả: Thượng Tấn Đạt)
2.6 Gặp Lại Cỏ Lau
Anh về gặp lại cỏ lau
Vẫn như xưa
Vẫn một màu bạc phơ
Chiều đông chợt thấy ngẩn ngơ
Nhớ thương em
Nhớ tuổi thơ ngày nào
Sông quê sóng vỗ lao xao
Cỏ lau nỗi nhớ cồn cào trong anh
Cỏ lau ngày ấy mong manh
Làm cờ đánh trận xây thành bên nhau
Chơi trò đám cưới cô dâu
Hoa cải anh ngắt cài đầu tặng em
Cỏ lau một bó mượt mềm
Trao em kỷ niệm êm đềm bên sông
Về đây một buổi chiều đông
Cỏ lau vẫn trắng như bông bên bờ
Mình anh lạc lõng bơ vơ
Làm sao viết tiếp câu thơ lỡ làng
Ngày xưa em đã sang ngang
Bỏ con đò nhỏ bẽ bàng cô đơn
Cỏ lau thương nhớ giận hờn
Bạc đầu trắng xóa vẫn còn thương ai.
(Thơ: Nguyễn Đình Huân)
2.7 Hoa Cỏ Lau
Hoa cỏ lau bên đường
Dấu chân người vô tình còn mang bao đau xót
Cũng như tình em chẳng còn lành…
…Khi nói tiếng yêu anh
Còn đó nỗi mong manh…
Em đã qua một lần yêu còn dang dở
Người đàn bà cũ chỉ còn niềm tuyệt vọng giữa đời mơ
Em chẳng còn gì…
…Để dành trọn cho anh
Lối yêu xưa…
Trái tim giờ đây chưa vơi điều ám ảnh
Em đã yêu anh …
Bằng tình yêu cho con chưa bao giờ bỏ lại
Bằng nụ cười đắng lòng ru mãi cuộc đời con
Em chẳng thể cho anh cả một tấm lòng son
Chỉ có thể lắng lòng chôn sâu trong tình lặng
Có hay chăng!
Nếu có thể là loài hoa lau dại
Để một lần in mãi dấu chân người
Dẫu có đau lòng chới với giữa mùa trăng
Một chút ngọt ngào muộn màng còn đọng lại….
Em sẽ nhờ hoa lau
Bay về nơi xa ấy
Nhắn giúp đôi lời
Yêu dại đến bên anh …
(Tác giả: Phú Sĩ)
2.8 Vết Thương Thời Gian
Em đi ừ nhỉ em đi!
Cỏ lau lách nhớ rèm mi thiệt buồn
Lao xao ngọn gió tình buông
Âm thanh não nuột chim muông ngủ vùi
Chiếc ô che khuất nguồn vui
Giấu hờn làn tóc ngậm ngùi mơ phai
Gót chân mòn gót đêm dài
Âu là duyên kiếp hỡi ai dò tìm!?
Đậu trên vai mỏng lời nguyền
Trăm năm neo bến với thuyền bờ xa
Uống ly nước mát gièm pha
Thời gian đùa giỡn la cà rủ rê
Quay lưng gột rửa ủ ê
Đam mê bén lá , đam mê một thời
Em trôi vào chốn xa vời
Nắng mưa tội lỗi đôi môi phai hồng
Giấu nhau thế kỉ tơ lòng
Giọt tình chầm chậm sang sông thuở nào?
Hỏi người bỏ mảnh trăng sao!
Không gian ngồ ngộ xám màu tro than
Thẳng cong lý lẽ nhân gian
Gieo gió gặt bão héo tàn mắt ai?
Cuộc đời là chuỗi đắng cay
Là dây oan nghiệt nối dài biệt tăm?
(Tác giả: Thiên Ân)
3. Những bài thơ cỏ lau ngắn
Tuy rằng chỉ là cọng cỏ bình thường và không rực rỡ như những loài hoa khác nhưng cỏ lau vẫn có thể làm mê mẩn lòng người nhờ nét đẹp giản dị của nó. Vì vậy không cần những câu thơ quá hoa mỹ hay quá dài, chỉ cần những bài thơ ngắn về hoa có lau cũng có thể làm rung động lòng người.
3.1 Mùa Cỏ Lau
Cỏ lau... hoa nở trắng trời
Vẫn câu hát cũ sao lời buồn hơn
Sầu đông rấm rứt dỗi hờn
Rót thêm cái lạnh từng cơn cuối chiều
Con đò neo bến cô liêu
Khúc dân ca cũ.... "chín chiều ruột đau"
Triều dâng con nước úa màu
Lục bình thôi tím dạt vào chân mây
Gió nghiêng nửa vạt trăng gầy
Soi vào nỗi nhớ dâng đầy thênh thênh
Chuyện tình mùa cũ... nhớ... quên...?
Cỏ lau... lại nở biết đền ai đây ?
(Tác giả: Kim Thư)
3.2 Đêm Hà Nội, Nhớ (Gửi Sài Gòn)
Xa bốn tháng có lâu quá không anh
Sao em thấy ngày cứ dài đến thế
Ðêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa
Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời.
Ngày xa anh em bỗng hóa cô đơn
Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Úp mặt lên trăng mới biết trăng gầy.
Hà Nội bồng bềnh trôi trong heo may
ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Thơ em xuống dòng
buồn nghiêng dấu lặng
Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy.
(Tác giả: Bùi Sim Sim)
3.3 Cỏ Lau
(cánh đồng hoang)
Đồng hoang nhập nhoạng cuối trời
Đám bông cỏ dại được thời khoe khoang
Lơ phơ một nhúm lông lang
Phật phờ trước gió chờ hoàng hôn buông
Từ ngày đám cỏ trổ bông
Ai qua cũng bám cả ông lẫn thằng
Giận người chẳng vẽ ánh trăng
Vẽ bông lau dại phủ bằng đồng hoang.
(Tác giả: ĐTH Nhã Vy)
3.4 Cỏ Lau
Anh đi có nhớ mang theo
Bài thơ tôi tặng một chiều thăm nhau?
Mười năm đọc Nguyễn Minh Châu
Đến nay mới thật buổi đầu cầm tay,
Buổi đầu gặp gỡ ô hay
Trong gang tấc đã bóng mây chập chờn!
Ngoài trời bóng xế hoàng hôn
Lắt lay chiếc lá cuối vườn sắp rơi!
Ta là nhánh "cỏ lau" thôi
Nhưng lau biết cảm chuyện đời vui đau.
Giã từ nhé, Nguyễn Minh Châu
Trang văn tâm huyết, chiều sâu nhân tình
Không còn về nữa quê Vinh
Nghe câu hát dặm nặng tình nước non!
"Cửa sông" lớp lớp sóng dồn
"Dấu chân người lính" vẫn còn mai sau...
(Tác giả: Hồ Dzếnh)
3.5 Chẳng Trách Con Đò
Ta về
ngồi quán Cổ Mai
Biết còn ai đợi
đợi ai bây chừ ?
Gì đâu
mà phải trầm tư
Tình đời nào biết thực hư mà dò
Thôi thì
chẳng trách con đò
Bến xưa
giờ đã ngập bờ cỏ lau...
Dặn lòng
chôn chặt nỗi đau
Mong con đò nhỏ
cắm sào bến vui.
(Tác giả: Trinhcamle)
3.6 Hồi Tưởng.
Nhìn về quá khứ tuổi thơ
Bao nhiêu khát vọng để giờ vỡ tan
Chùn chân bước giữa đại ngàn
Lạc trong mưa gió vô vàn đắng cay
Con tim khô héo bao ngày
Người đi gãy gánh duyên này cũng đau
Tóc thưa dần đã phai màu
Hồn như chết lặng, nỗi sầu đa mang
Lệ rơi, gối quỵ mơ màng
Từ trong vô vọng gọi chàng có hay
Bóng thời gian cứ đọa đầy
Miền hoang đất lạnh phủ dày cỏ lau
Chữ tình xin tạc về sau
Nguyện chung thủy mãi với câu ước thề.
(Tác giả: Việt Phúc)
Trên đây là những bài thơ về hoa cỏ lau hay và cảm xúc được nhiều người yêu thích. Hy vọng sau khi đọc thông qua từng câu thơ về hoa cỏ lau bạn sẽ tìm thấy được bình yên trong tâm hồn mình.
Sưu tầm
Nguồn ảnh internet