- Thơ về Trà Vinh hay nhất
- Trà Vinh diễn ca (KLG - Võ Văn Hải)
- Trở Lại Trà Vinh (Nguyễn Đình Huân)
- Gửi Trà Vinh (Nguyễn Khôi)
- Trà Vinh Nỗi Nhớ (Nguyễn Thành Sáng)
- Dạo phố Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
- Trà Vinh diễn ca (Võ Văn Hải)
- Miền Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
- Ai về Trà Vinh (Nguyễn Hoàng Khang)
- Thương Nhớ Trà Vinh (Nguyễn Đình Huân)
- Một Thoáng Nhớ (Nguyễn Thành Sáng)
- Ca dao, tục ngữ về Trà Vinh
- Những bài thơ về Trà Vinh đất và người
- Đến Trà Vinh gặp Sóc Trăng (Phù Sa Lộc)
- Con sáo bên sông (Vũ Đan Thành)
- Quán nhậu Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
- Trà Vinh và em (Thanh Trắc Nguyễn Văn)
- Sự tích ao Bà Om, Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
- Và màu xuân đó (Bùi Giáng)
- Ao Bà Om (Vũ Đan Thành)
- Chào Em, Em Gái Trà Vinh (Đỗ Công Luận)
- Em Về Trà Vinh Với Anh Không (Hoa Du Kha)
- Bánh Ống Trà Vinh (Kiên Giang)
- Những bài thơ về Trà Vinh ngắn
Trà Vinh là một tỉnh thuộc duyên hải Đồng bằng Sông Cửu Long nước ta. Nhắc đến Trà Vinh là nhắc đến một trong những địa danh phong phú về du lịch văn hóa, lịch sử cùng với du lịch miệt vườn. Đặc biệt, Trà Vinh còn là địa điểm du lịch nổi tiếng để khám phá bản sắc văn hóa của ba dân tộc Kinh, Khmer, Hoa. Nét mộc mạc, bình dị của Trà Vinh đã ghi đậm nét nhớ, nét thương, nét vương trong lòng người du khách dù chỉ một lần ghé qua.
Trong bài viết sau, hãy cùng VOH điểm qua những bài thơ hay, ca dao, tục ngữ về Trà Vinh để khám phá vùng đất hữu tình này.
Thơ về Trà Vinh hay nhất
Trà Vinh là một thành phố trẻ, nằm tại dọc theo con sông Mê Kông trù phú. Nơi đây được mẹ thiên nhiên ưu ái ban tặng khí hậu hiền hòa cùng cảnh quan phong phú với hệ thống kênh rạch, sông ngòi, rừng ngập mặn, những bãi biển đẹp tạo thành những khu du lịch nổi tiếng. Trà Vinh còn là vùng đất của của sự đa văn hóa với những công trình kiến trúc độc đáo và các lễ hội thú vị. Nét văn hóa đặc biệt ấy đã được đưa vào thơ ca với những ngôn từ đầy cảm xúc.
Cùng VOH đến với những bài thơ về Trà Vinh sâu lắng, trữ tình.
Trà Vinh diễn ca (KLG - Võ Văn Hải)
Trà Vinh ngày ấy anh đi
Em che vành nón thầm thì bên nhau
Nụ hôn say đắm ngọt ngào
Hành trang anh mãi cất vào trong tim
Nhớ về vùng đất êm đềm
Trăng khuya soi bóng bên thềm vấn vương
Cầu Kè hội ngộ yêu thương
Mời anh dừa sáp vị hương quê nhà
Nghiêng nghiêng ngã bóng chiều tà
Hương thơm lúa mới thướt tha đợi chờ
Tiều Cần xin dệt vần thơ
Gió đưa mây đến ngẩn ngơ nắng hồng
Mái chèo khoan nhặt bên sông
Chạnh lòng lữ khách đứng trông nắng chiều
Hoàng hôn Trà Cú mỹ miều
Trăng thanh say đắm tình yêu chốn này
Trong sương thân vạc lạc bầy
Canh năm đánh thức gió lay ân tình
Thôi đành nhường lại bình minh
Cầu Ngang giữ trọn nghĩa tình bên nhau
Cung hầu cảnh mộng xuyến xao
Hòa vào tình biển ngọt ngào hương say
Càng Long thương nhớ bao ngày
Mùa tôm trở lại nơi này phồn vinh
Đứng nhìn Duyên Hải chuyển mình
Ba Động duyên dáng thắm tình chiều thu
Châu Thành nhớ buổi giã từ
Ngoài trời se lạnh gió đông
Nhìn con én liệng nắng hồng bén duyên
Thu qua đông hết lụy phiền
Xuân về trải lối hoa thêm sắc hồng.
Trở Lại Trà Vinh (Nguyễn Đình Huân)
Cứ mỗi lần anh trở lại Trà Vinh
Là một lần như thấy mình trẻ lại
Qua Rạch Miễu là miệt vườn cây trái
Bên gốc dừa em con gái Bến Tre
Đội quân tóc dài ai đã từng nghe
Anh thấy em mái tóc thề trong gió
Sông Cổ Chiên vẫn bên bồi bên lở
Cầu đôi bờ nối nỗi nhớ tình ta
Về Láng Thé ngày xưa ấy đã xa
Anh kỹ sư mới ra trường trẻ lắm
Em cô gái miền Tây xinh đằm thắm
Hai đứa mình luôn say đắm bên nhau
Ta đã chung tay xây cống dựng cầu
Cho Trà Vinh thêm đẹp giàu đổi mới
Con gái Trà Vinh hay cười ít nói
Xa em rồi anh vời vợi nhớ thương
Cầu xây xong ta mỗi đứa một đường
Trở về đây lại vấn vương nỗi nhớ
Ôi Trà Vinh anh nhớ ngày xưa đó
Nhớ một người con gái nhỏ là em.
Gửi Trà Vinh (Nguyễn Khôi)
Quê hương em dòng Cổ Chiên tươi đỏ
Rừng dừa xanh che mát xóm quê
Chùa ông Mẹt ngày rằm em đến lễ
Ao Bà Om vằng vặc mảnh trăng thề.
Đất sống động miền quê đầu ngọn gió
Con lộ dài, đồng nước nổi mênh mang
Ghe thuyền về chiều nhen bếp lửa
Câu “dù kê” vang đến tận Cầu Ngang.
Quê hương em: những xóm làng, thị tứ
Phố Trà Vinh cao vút rặng cây Dầu
Tiếng chim hót nghe sao mà thương nhớ
Con le le ngụp dưới rặng Trâm Bầu.
Thơm mát dịu mùi hoa Cau, hoa Bưởi
Cọng “Cải son” ngon miệng mát lòng
Con cua Đinh cụng càng bầy Tôm Sú
Cá Bông Kèo lùa đàn cá Lòng Tong.
Những thôn xóm - đất Anh Hùng một thuở
Bao thân Dừa còn ghi tích chiến công
Một mái chèo đưa quân ra tuyến lửa
Ơi Cửu Long Giang vỗ sóng sông Hồng…
Quê hương em đẹp lòng ngày hôn lễ
Ba má thương… ở rể chẳng đòi về
Đến miệt vườn anh hóa thành con trẻ
Trèo cây Bòng hạnh phúc bẻ cành huê.
Trà Vinh Nỗi Nhớ (Nguyễn Thành Sáng)
Chút nữa thôi lá vàng sẽ đổ
Rải rác nhiều những chỗ thân quen
Vì quay ngược lại mảnh thuyền
Dòng sông quê Mẹ, chèo tìm tương lai…
Ba năm chẵn, chuỗi ngày viễn xứ
Bước chân dài lữ thứ bôn ba
Lắm khi thao thức dưới tà
Lan man ký ức, la đà cành sương
Kia quán hẹn, con đường số 1
Đó Bờ Hồ vầng rớt ánh loang
Nọ qua Xóm Vó lối mòn…
Biết bao dấu ấn, đậm son nghĩa tình
Vòng luân chuyển thang thênh vũ trụ
Đẩy xe đời lối ngõ sớm hôm
Người xưa, cảnh cũ, hoàng hôn
Hoá làn lam khói, mênh mông khuất bầu
Cây mướt rượt cười chào lồng lộng
Gió xuân đầu ghẹo sóng, đùa mây
Âm thầm lặng lẽ giờ đây
Bờ chiều bên rũ, phía lay vật vờ
Cánh thời gian lững lờ mãi tới
Kỷ niệm hình cứ mỗi dần trôi
Bâng khuâng dĩ vãng bồi hồi
Bóng chim tăm cá, ngậm ngùi mơ đan
Ta với lấy cây đàn treo vách
Đã lâu rồi tí tách, nỉ non
Sợ thương, sợ nhớ, sợ buồn
Giữa đìu hiu quạnh, vấn vương não nùng…
Dạo phố Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
Hôm nay chả thích xe ôm
Bàn chân hỏi cafe ôm chỗ nào
Phố phường thoáng đãng mưa rào
Lúc thì nắng chợt nắng ào chói chang.
Một mình chân bước lang thang
Dọc đường Lê Lợi đi ngang nhà thờ
Nguy nga tiếng vọng ngẩn ngơ
Vi vu tiếng gió tiếng tơ bổng trầm.
Bước vào một chốn thanh âm
Thánh ca veo vút một dàn đồng ca
Đều đều giọng nói đức cha
Con chiên quỳ gối ngân nga đáy lòng.
Đợi chờ buổi lễ đã xong
Bên trong yên ắng tường vòng nguy nga
Đi trong thanh vắng mưa sa
Dường như thức dậy trong ta cõi thiền.
Mưa vừa tạnh dứt nắng lên
Cafe Linh Yến mãi bên phố dài
Vào đây mỗi chứ chẳng hai
Nhâm nhi vào mạng online một hồi.
Cafe mát dịu mình thôi
Vội vòng lại phố sáng nay gần nhà
Rẽ luôn thăm chợ phường ta
Dọc theo phố hẹp cạnh nhà đêm qua.
Miền Tây hoa quả hương hoa
Thấy bông điên điển phô ra sắc vàng
Rau xanh xanh mướt ruộng làng
Về đây hương sắc nhuốm vàng lối đi.
Chắc là lẩu cá trưa nay
Có màu hoa sắc hương bay cánh đồng
Mùa này mưa cứ thong dong
Bất ngờ mưa tạnh vừa xong một bài.
Ai về thành phố mưa rơi
Đợi chờ một chút nắng thời bừng lên…
Trà Vinh diễn ca (Võ Văn Hải)
Trà Vinh ngày ấy anh đi
Em che vành nón thầm thì bên nhau
Nụ hôn say đắm ngọt ngào
Hành trang anh mãi cất vào trong tim
Nhớ về vùng đất êm đềm
Trăng khuya soi bóng bên thềm vấn vương
Cầu Kè hội ngộ yêu thương
Mời anh dừa sáp vị hương quê nhà
Nghiêng nghiêng ngã bóng chiều tà
Hương thơm lúa mới thướt tha đợi chờ
Tiều Cần xin dệt vần thơ
Gió đưa mây đến ngẩn ngơ nắng hồng
Mái chèo khoan nhặt bên sông
Chạnh lòng lữ khách đứng trông nắng chiều
Hoàng hôn Trà Cú mỹ miều
Trăng thanh say đắm tình yêu chốn này
Trong sương thân vạc lạc bầy
Canh năm đánh thức gió lay ân tình
Thôi đành nhường lại bình minh
Cầu Ngang giữ trọn nghĩa tình bên nhau
Cung hầu cảnh mộng xuyến xao
Hòa vào tình biển ngọt ngào hương say
Càng Long thương nhớ bao ngày
Mùa tôm trở lại nơi này phồn vinh
Đứng nhìn Duyên Hải chuyển mình
Ba Động duyên dáng thắm tình chiều thu
Châu Thành nhớ buổi giã từ
Ngoài trời se lạnh gió đông
Nhìn con én liệng nắng hồng bén duyên
Thu qua đông hết lụy phiền
Xuân về trải lối hoa thêm sắc hồng.
Miền Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
Đất Trà Vinh tôi có bảy người em đang ở đó
Rời quê quá lâu rồi đất Bắc, Hải Dương
Tìm về đây để những cây dừa liền cội
Trên quê cha đất tổ xứ Càng Long
Miền Trà Vinh con nước chảy xuôi dòng.
Nay đã tròn bốn mươi năm cách xa
Cô cùng chú bên nấm mồ xanh yên nghỉ
Đốt nén nhang thăm người từng đã bế bồng tôi.
Gió trong chiều
Cuối tháng mười đương thổi nhẹ
Tôi nhìn nấm mồ úa ngả rêu phong
Nhớ một lần và cũng là lần cuối
Cô chú về thăm quê ngoại, Hải Dương…
Rời quê mẹ các em tôi còn rất nhỏ
Trên chuyến xích lô
Hồn nhiên vẫy tay chào
Thị xã ngọt ngào nơi một miền quê ngoại
Mấy đứa giờ còn nhớ không
Đất Trà Vinh những năm dài lặn lội
Rồi cuộc sống trôi qua
Không ồn ào quá đỗi
Và những năm dài tĩnh lặng bóng dừa xanh
Bao nhọc nhằn đã đi qua cùng gian khó
Các em tôi mỗi người một căn nhà
Tôi chỉ có mỗi hai ngày gặp gỡ
Ngày đầu tiên vừa ra mộ thắp nén nhang
Người Trà Vinh tình quê thắm thiết
Đất Trà Vinh còn bao nỗi ngổn ngang…
Ai về Trà Vinh (Nguyễn Hoàng Khang)
Trà Vinh ơi, xứ sở tôi yêu
Trà Cú, Cầu Ngang nghiêng nắng chiều
Duyên Hải biển xanh nghe sóng vỗ
Châu Thành thương quá dáng liêu xiêu.
Cầu Kè chị Út còn vang bóng
Cây trái bốn mùa, lúa trĩu đồng
Thương cánh cò bay ngang Tiểu Cần
Qua cầu Cổ Chiên, nhớ Càng Long.
Ai về thăm lại, đất Trà Vinh
Nhắn gửi giùm tôi bao nghĩa tình
Năm tháng xa quê thương kỷ niệm
Cúi đầu đêm vắng lặng làm thinh.
Trà Vinh tôi đó, ao bà om
Chuyện kể năm xưa, nay vẫn còn
Điệu múa lâm thôn nàng thiếu nữ
Nhịp nhàng câu hát mẹ ru con.
Ai về ghé lại thăm chùa Hang
Hay đến chùa cò vùng Đại An
Xem cánh chim chiều về tổ ấm
Đền thờ Long Đức đứng hiên ngang.
Cho tôi nhắn nhủ một đôi lời
Xin gửi Trà Vinh ngày sớm mơi
Nhớ mẹ cha già đêm nức nở
Con về khi đã rạng danh đời.
Đường về trà vinh không xa lắm
Ai hãy một lần, mời ghé thăm
Thăm đất, thăm người thăm xứ sở
Trà Vinh tôi đó đã bao năm.
Thương Nhớ Trà Vinh (Nguyễn Đình Huân)
Có phải em là con gái Trà Vinh
Sao anh cảm thấy em xinh đến thế
Chiều cuối năm anh về thăm Láng Thé
Nắng vẫn vàng gió vẫn nhẹ mây bay
Anh gặp em chưa nhậu đã thấy say
Một chút tình người miền Tây phóng khoáng
Như là dòng sông Cửu Long hoành tráng
Sông nước miệt vườn lãng mạn nên thơ
Sông Cổ Chiên con nước cứ lững lờ
Muốn cùng em mơ giấc mơ ngày trước
Chèo xuồng đi giữa bốn bề sông nước
Nắm tay em cười mộng ước chung đôi
Như lục bình trên sông lững lờ trôi
Tình hai ta cách bên bồi bên lở
Ai ngờ đâu tình đôi mình tan vỡ
Bao năm rồi sao vẫn nhớ không quên
Cánh hoa lục bình ngày đó lênh đênh
Vừa nở vừa trôi bồng bềnh cánh tím
Dòng nước sông quê mang bao kỷ niệm
Nay trở về vẫn lưu luyến tình xưa.
Một Thoáng Nhớ (Nguyễn Thành Sáng)
Nghe hai tiếng Trà Vinh, lòng chạnh nhớ
Thuở hừng đông rạng rỡ sắc xuân xanh
Nắng từng tia trải thắm lá cây cành
Vầng tròn trĩnh long lanh dòng suối biếc!
Trọn yêu hoa, yêu tình… yêu tha thiết
Và bao lần da diết vấn vương xa
Niềm mênh mang mỗi độ nắng phai tà
Hồn dào dạt, ngân nga bài… em hỡi!
Ngày bận việc, khi trời vừa ửng tối
Phút giây nầy tiếng gọi quả tim đơn
Hú gió mây gom lại biến cây đờn
Tay khảy nhẹ nỉ non lời tâm sự
Có lắm khi bâng khuâng hồn Lữ Thứ
Lúc vô tình gieo nhớ để mà quên
Con chim trời vỗ cánh lướt thang thênh
Mặc vũ lộng, bồng bềnh theo ngày tháng…
Rồi đêm nay dưới vầng mây bảng lảng
Thu bóng nhìn vầng sáng mảnh trăng thoa
Hồn ngất ngây say ánh tỏa cung mơ
Uống cảm xúc vần thơ em tuôn chảy
Thấy luyến lưu, nhớ nhung thời xa ấy
Chành chạnh lòng sống lại ảnh hình xưa
Mờ nhạt tàn, chỉ nhẹ chút đong đưa
Vẫn loang sáng đủ vừa soi nẻo bước
Đôi lim dim, thả hồn xuôi sóng nước
Đến tận cùng để được ngắm chân mây
Dẫu biết rằng rồi áng vẫn tiếp bay
Chuỗi quá khứ trải dài trong lãng đãng!
Xem thêm:
100 câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ nói về du lịch thám hiểm các địa danh
Thơ về miền Tây, stt về miền Tây hay, thắm đượm nghĩa tình
Những câu ca dao về An Giang - xứ sở "Sơn Kỳ Thủy Tú"
Ca dao, tục ngữ về Trà Vinh
Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, có nhiều câu ca dao, tục ngữ về Trà Vinh thể hiện tình yêu mà ông cha ta dành cho mảnh đất miền Tây sông nước thân thương này. Cùng VOH đến với những câu ca dao, tục ngữ về Trà Vinh để thêm yêu thiên nhiên, con người tại miền quê hữu tình ở phía Nam Tổ quốc.
1. Nhựt trình Vĩnh Ký đặt ra
Chép làm một bổn để mà coi chơi
Trà Vinh nhiều kẻ kỳ tời
Có thầy Thông Chánh thiệt người khôn ngoan
Đồng An Trường chó ngáp
Làng Quới Thiện trồng lác bốn mùa
Nhớ ông bảo hộ ngày xưa
Dựng làng, mở cõi nắng mưa dãi dầu
Trà Vinh là xứ ruộng, giồng,
Rừng xanh, biển rộng, nhiều sông, lắm vườn.
Con người hiền hậu dễ thương,
Xa quê lập hội đồng hương kết tình.
Trà Vinh có đình thờ vía Quan Công
Ðền thần Hiếu Tử thờ Trần Trung Tiên
Cá Trà Vinh xanh kì đỏ dạ
Gái xứ này không lang chạ đâu anh
Biển Ba Động nước xanh cát trắng,
Ao Bà Om thắng cảnh miền Tây,
Xin mời du khách về đây,
Xem qua thì biết chốn nầy thần tiên.
2. Trà Vinh có bún nước lèo
Có chùa Ông Mẹt, ao đào Bà Om
Có đình thờ vía Quan Công
Ðền thần Hiếu Tử thờ Trần Trung Tiên.
3. Đồng An Trường chó ngáp
Làng Quới Thiện trồng lác bốn mùa
Nhớ ông bảo hộ ngày xưa
Dựng làng, mở cõi nắng mưa dãi dầu.
4. Cá Trà Vinh xanh kì đỏ dạ
Gái xứ này không lang chạ đâu anh.
5. Tôi ở Cao Lãnh, tôi nghèo quá xá
Tôi chèo vô Cà Mau, Rạch Giá
Tôi mua ít giạ khoai lang
Tôi bán một giạ lời được một cắc
Tôi trở về thấy anh ngồi sòng tứ sắc
Thời tôi kể chắc ảnh thua rồi
Trời ơi, nhà nghèo con dăm bảy đứa
Gạo tôi kiếm từng nồi anh có biết không?
6. Đất Châu Thành anh ở
Xứ Cần Thơ nọ em về
Bấy lâu sông cận biển kề
Phân tay mai trúc dầm dề hột châu
Chiếc tàu xanh đề chữ đỏ
Chiếc tàu nhỏ đề chữ Châu Thành
Gặp mặt anh đây mần lẻ không đành
Sợi chỉ tơ thắt ruột, sợi chỉ mành thắt gan
Những bài thơ về Trà Vinh đất và người
Đất Trà Vinh mưa thuận, gió hoà. Người Trà Vinh hồn nhiên, thật thà và mến khách. Chính sự thân thiện ấy đã tạo được những ấn tượng tốt đẹp trong lòng du khách khi đến với quê hương Trà Vinh. Nơi đây còn được biết đến với nhiều đặc sản nổi tiếng như mắm bò hóc, bún nước lèo, bánh rây... để lại dư vị khó phai dù chỉ lần đầu thưởng thức.
Cùng VOH ghé thăm thiên nhiên, con người, đặc sản Trà Vinh thông qua các bài thơ về Trà Vinh dưới đây.
Đến Trà Vinh gặp Sóc Trăng (Phù Sa Lộc)
Tưởng xa xôi nhưng lại hóa gần
Cũng những hàng sao hàng dầu sai trái
Thả theo gió cánh hoa bay mãi
Trong trời chiều xoay tít giữa cơn mưa
Nào khác chi đâu mấy mảnh đất giồng
Cái nắng mùa khô tơi từng hạt cát
Lưu luyến giữ chân khách
Khúc nhạc thiên nhiên tre hát muôn lời
Đã từng đến thăm chùa Dơi
Sao vẫn thích những đàn chim quần tụ
Trên ngọn sao cao ngọn dầu ồn ĩ
Mái chùa cong sư sãi áo vàng tươi
Sông vẫn xanh màu nước biển dịu hiền
Một mùa ngọt mùa sau hóa mặn
Đi qua những con đường thinh lặng
Áo trắng em là điểm sáng cuối chân trời
Khu chợ rộn ràng dậy một mùi hương
Thơm lựng mũi sao cầm lòng được
Ăn tô bún nước lèo đậm đà vị mặn
Ngọt lòng tôi thế hở người dưng?
Sao ngọt lòng đến vậy hở người dưng
Câu hát a-day và tiếng nhạc ngũ âm
Em mềm mại cánh tay làm mờ vầng trăng sáng
Có niềm vui nào hơn đêm lâm-thon
Tưởng xa xôi nhưng rất thật gần
Hai thị xã cách sông sâu đồng rộng
Bước ở nơi này cơ hồ như mộng
Chừng như mình đang sống ở nơi kia.
Con sáo bên sông (Vũ Đan Thành)
Lỡ rồi sáo chẳng sang sông
Ở nhà với mẹ lấy chồng chẳng đi
Đất Càng Long với mùa thi
Sáo đi dạy học cấp hai An Trường.
Trà Vinh thị xã phố phường
Ba làm thợ điện mỗi phương mỗi người
Vô tình một chốn đôi nơi
Cách nhau một chặng đủ dài truân chuyên.
Thương con thuyền mãi chồng chềnh
Thương đàn em nhỏ gập ghềnh đò đưa
Nhớ quê từ mãi miền xa
Hải Dương đất lúa theo ba miệt vườn.
Bao năm chỉ nhớ ngọn nguồn
Sáo thương mẹ con sáo buồn chẳng bay
Mải trông nom má yếu gầy
Các em bận học tháng ngày xa quê.
Nắng nôi lận đận trưa hè
Tuổi xuân dần cũng ngả về hoàng hôn
Nắng mưa mãi cũng phải sờn
Tháng năm thời cũng phai mòn nét duyên.
Lỡ thì một thuở thuyền quyên
Sáo giờ vẫn vậy đã quên lời nguyền
Cái duyên là mẹ cho em
Phận đời nào muốn đường duyên vẹn tròn.
Giờ đây ngày tháng đã mòn
Sáo không bay nữa đâu còn ước mong
Sáo đang nơi ấy ven sông
Sáo không có chồng sáo có buồn chăng…
Quán nhậu Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
Tui đang uống rượu nghĩ thơ
Nhưng mờ trong bụng lại mơ… về nhà
Đang cùng tụi nó khề khà
Nghĩ cơn gió bấc ở nhà tràn qua.
Tui vừa xơi một loài hoa
Cái bông điên điển vàng xòa lung linh
Ở miền quê ấy Trà Vinh
Những dòng sông nước rùng rình trôi trôi.
Ngoài trời mưa cứ mãi rơi
Mấy thằng em cứ nâng ly chuốc hoài
Rượu vào lời nói rào rào
Bạn bè tụi nó hổng dzô như mình.
Ban đầu cứ tưởng Trà Vinh
Một hai ba chớ cạn tình để nguyên
Hóa ra đất ấy cũng hiền
Rượu uống chừng mực đủ hồn lâng lâng.
Này ông bạn rượu Hải Dương
Các ông liệu có nên không hết mình
Đừng cho cuộc rượu tàn canh
Uống như nước lã mới thành… anh Hai.
Trà Vinh và em (Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Trà Vinh mùa này vui hở em
Vườn nhà vẫn thắm hoa tóc tiên?
Anh xin làm bướm quanh hoa ấy
Đợi bước chân em, nấp dưới thềm.
Trà Vinh mùa này quên sao em
Tóc ai thơm gió ngát vai mềm?
Giờ hôn hương tóc nào hôn được
Đành viết thơ tình gọi gió lên.
Trà Vinh mùa này nhớ không em
Thuở hái sao trời đón Nô-en?
Bài thánh ca em say sưa hát
Anh nghe vừa lạ lại vừa quen.
Trà Vinh mùa này hẹn nghe em
Anh về dựng hang đá Bê-lem?
Quỳ bên máng cỏ cùng em thắp
Đêm sáng lung linh vạn ánh đèn.
Trà Vinh mùa này buồn ghê em
Sông Cần vẫn chảy nước trong êm?
Thuyền anh lại vướng bao dông bão
Sóng vùi gió dập đắm thuyền nghiêng...
Trà Vinh mùa này lạnh chưa em
Xóm Đạo tìm đâu dáng ngoan hiền?
Chuông nhà thờ vọng sao xa quá
Hỏi ai còn nhớ, hỏi ai quên?
Sự tích ao Bà Om, Trà Vinh (Vũ Đan Thành)
Có một câu chuyện lạ
Tôi nghe kể chiều nay
Ao Bà Om nổi tiếng
Xứ miền Tây, Trà Vinh.
Chuyện ngày xưa ngày xửa
Có hai đoàn thuyền thợ
Chuyên đào đất vá trời
Đội nam và đội nữ.
Thi đào ao, ai tài
Bên nữ đào miệt mài
Bên nam thì hùng hục
Như ăn sống nuốt tươi.
Đào thâu đêm suốt sáng
Tính từ lúc bình minh
Ao rộng và sâu hơn
Sẽ là người thắng cuộc.
Đến chiều tà hôm đó
Đội nam chắc thắng to
Nên từ từ chả lo
Rượu chè, đêm đào tiếp.
Nữ vẫn đào mải miết
Nghỉ ăn, lại làm ngay
Trời phật thấy thương thay
Nam thi cùng với nữ.
Làm sao thắng nổi đây
Trời phật bèn gọi trăng
Nhô cạnh ao đội nữ
Dưới ánh trăng vàng rủ.
Chị em đào hăng say
Phía đội nam tối sẫm
Cả đội say tít mù
Ngủ luôn gần tới sáng.
Đến khi trăng tắt ánh
Vừng đông đã hiện dần
Ao Bà Om sâu rộng
Gấp mấy lần ao Ông.
Đội nam thì chưng hửng
Cúi đầu nhận phần thua
Thế là từ khi đó
Nữ không phải hỏi chồng.
Không cần phải hồi môn
Đàn ông buộc hỏi vợ
Lễ rước dâu đàng hoàng
Ngược lại xưa từng đã.
Nhờ kiên trì, vất vả
Phụ nữ đã vùng lên
Đến ngày nay thiên hạ
Lũ lượt ao Bà Om.
Còn ao Ông gì đó
Bé, chẳng thèm nhớ tên
Khi phụ nữ vùng lên
Chung tay thành tất cả.
Chớ coi thường nữ nhá
Này hỡi cánh đàn ông…
Và màu xuân đó (Bùi Giáng)
Ở chân trời chim có ngó mây bay
Vườn mông lung hoa lá hẹn bên này
Hường mỏng mảnh khóc mờ trên trang giấy
Ta cũng định sẽ cùng nhau sẽ thấy
Thu trên trời soi nước lạnh phai trôi
Nàng mang xa mộng cũ vỡ lâu rồi
Châu Đốc Trà Vinh đi về kiếm lại
Thông Đà Lạt sẽ thì thào hỏi mãi
Hồ gương kia bờ liễu đợi anh đào
Gió đi về mang quan ải dâng cao
Từ thao thiết ngàn xuân kia đã phụ
Chào Lục Tỉnh thu một lần chưa đủ
Chiều hôm nay em có nghĩ thế nào
Đời dại khờ như một giấc chiêm bao
- Ừ thế sao? em hãy rủ ta vào.
Ao Bà Om (Vũ Đan Thành)
Ao Bà om
Chiều mưa chợt
Những hàng cây
Vừa ướt lá
Tôi vừa vội
Vòng xe qua
Giữa mùa nay
Chiều vẫn thế.
Chờ cơn mưa
Đang ngắt hạt
Chiều sương bạc
Ánh mơ màng
Phố Trà Vinh
Vẫn rộn ràng
Những con đường
Chiều xe cộ.
Góc hồ đó
Hàng cây sao
Xanh biếc lá
Gió nhẹ đưa
Ao Bà Om
Nhìn vuông vức
Trong hun hút
Bóng mưa mờ.
Không đợi chờ
Không hẹn ước
Tôi đi tìm
Trong tiềm thức
Ở một nơi
Không ký ức
Miền mới thức
Dậy trong tôi.
Ở một nơi
Còn cất giấu
Điều thần bí
Chưa gọi tên
Ao Bà Om
Chiều mới đến…
Chào Em, Em Gái Trà Vinh (Đỗ Công Luận)
Ngày đầu anh đến Trà Vinh
Ngã ba Nguyệt Hóa cười xinh đón chào
Hàng cây dầu tỏa bóng cao
Đón người khách lạ lần đầu biết em
Nữ sinh trường Trần Trung Tiên
Nắng trưa, nón lá che nghiêng đến trường
Áo dài trắng thấy mà thương
Anh cười thân thiện, em nhường bước ai
Tờ Sự Vụ Lệnh cầm tay
Đường về Trà Cú nắng dài xe lăn
Long Hiệp một đêm dừng chân
Mai vào tiền cứ chia phân chiến trường
Tha La đất cát u buồn
Rừng cây trút lá ngăn đường quân đi
Chào tay trình diện chỉ huy
Để xin góp nhặt chút gì máu xương
Một đêm với điệu Lâm-Thôn
Tiểu Cần đón Tết Chơ-nồm Thơ-mây
Chào đồng đội, trung đội hai
Chia đôi nước mắt những ngày thương đau
Cầu Ngang, Bến Đáy vẫy chào
Mỹ Long sóng vỗ, Cồn Ngao ru hồn
Cải Già chia lửa tiền phương
Đường qua Bến Giá trắng xương bạn bè
Bưng Lớn gọi, Đại Bàng nghe
Đêm nằm cạnh pháo Cầu Kè, Chống Nô
Bạn anh ngã xuống Ngọc Hồ
Dòng kênh tắm máu thắm tô ngọn cờ
Nhị Long, Dừa Đỏ, Rạch Rô
Anh về Phương Thạnh nếm tô cháo lòng
Thương em gái nhỏ Càng Long
Chiều An Trường ngắm nước dòng kênh xanh
Chào em, em gái Trà Vinh
Bốn mươi năm vẫn nặng tình với em
Anh về vẫn nhớ tuổi tên
Tưởng chừng đất gọi để quên cuộc đời
Trà Vinh, em của tôi ơi!
Vẫn nghe nồng ấm đất, người Trà Vinh.
Em Về Trà Vinh Với Anh Không (Hoa Du Kha)
Em về mảnh đất Trà Vinh không?
Trà Cú,Cầu Ngang lúa trổ đồng
Duyên Hải biển chiều con sóng dội
Châu Thành bóng xế ngã vườn không.
Càng Long nhộn nhịp vườn hoa thắm
Cây trái Cầu Kè khách đến thăm
Chan chứa Tiểu Cần chuông chùa vọng
Câu hò điệu lý rộn quanh năm.
Thương làm sao hết đất và người
Dân tộc anh em cả một đời
Ba nét văn hóa như kết lại
Đẹp lòng lữ khách đến chơi vơi.
Biển xanh Ba Động, hàng dương rủ
Thắng cảnh Bà Om đẹp ngất ngư
Đến viếng đền thờ Hồ Chủ Tịch
Chùa Hang còn dạy tiếng kinh thư.
Những tràng mây trắng lùa quê nhỏ
Thấp thoáng Chùa Cò, tựa đóa hoa
Đẹp lắm quê hương mùa lúa mới
Những chiều cơm trắng, cá đồng kho.
Anh đưa em đến với trà vinh
Mảnh đất chứa chan nghĩa với tình
Lễ hội đèn trời đêm sáng rực
Lâm Thôn điệu múa một gia đình.
Ngôi Chùa Phật Nằm em hay chưa?
Ông Mẹt vang đồn tự thuở xưa
Hai bãi cù lao thương mấy thuở
Chập chờn nước nổi, gió đong đưa.
Mời em ăn thử món ngon này
Bún Nước Lèo, thơm nhất chốn đây
Bến Có Bánh Canh dùng thử nhé
Nghe bài nhạc lý ấm lòng ai.
Em dùng bánh tét Trà Cuôn nha
Còn có Bún Suông, vị mặn mà
Dừa Sáp dẻo thơm từng thớ thịt
Lòng Tong Kho Nghệ hãy ăn qua
Em dùng thử đây, Canh Rau Đắng?
Cá Lóc Nướng Rơm thịt bén vàng
Gà Bó Đất, vừa thơm lại ngọt
Đãi người xa đến với thôn làng.
Ra xem lễ hội, múa dâng bông
Tắm Phật tưng bừng em thích không?
Mẹ bảo chiều nay bần chín trái
Canh Bần Nấu Cá cạnh con sông.
Em ơi, hãy thử món canh này
Xiêm-Lo nấu ốc ngon lắm đây
Còn có Bánh Xèo mẹ đã đỗ
Rau rừng vừa hái sẵn trong tay.
Nếu buồn hãy nói anh nghe nhé
Chiếc xuồng ba lá, đậu góc quê
Mùi rạ đốt đồng chiều tắt nắng
Triền đê cha trở bước quay về.
Một lần em hãy đến quê anh
Nghĩa đất tình người, dưới mái tranh
Nghèo khó nhưng lòng luôn mở hội
Vượt qua trăm sự dẫu gian nan.
Anh yêu nơi ấy, cả yêu em
Ta sẽ bên nhau để đắm chìm
Hạnh phúc đơn sơ, nhưng thật đẹp
Chúng mình gắn bó tự trong tim.
Bánh Ống Trà Vinh (Kiên Giang)
Tôi yêu kiểu áo “tầm vong” nhỏ
Đôi mắt đen huyền cô gái lai
Đôi mái chùa cong như cánh phượng
Gió bay cờ phướn đẹp mây trời.
Tôi yêu hơi nước trong nồi đất
Nấu chín mùi thơm bánh Phú Vinh
Lá dứa tiên thanh màu lá mạ
Cô em mặc áo cũng thiên thanh.
Tôi yêu múi bưởi Thanh Trà ngọt
Những hột kim cương của đất lành
Thay tách nước trà khi đụt nắng
Ra về còn luyến chút ân tình.
Đời lặng lờ trôi trên biển lúa
Vờn theo bóng nhạn cánh cò bay
Lưới tung chụp sóng, tìm cơm áo
Thuyền trở về sông, bến cá đầy
Tiếng trống cơm hoà nhạc ngũ âm
Trong ngày Đưa Nước, hội trăng rằm
Dù Kê hát bội vui chùa miễu
Sống thái bình, quên cả tháng năm.
Hơi nước còn thơm mùi bánh ống
Còn thơm tà áo sắc thiên thanh
Cô em bán bánh sao hiền quá
Lóng lánh mắt huyền in bóng anh.
Vườn bưởi Biên Hòa tuy ngọt lịm
Cũng không bằng nửa múi Thanh Trà
Vì hương tóc rối thơm bông bưởi
Cô gái Trà Vinh đẹp mặn mà.
Về xứ Trà Vinh ăn bánh ống
Thương màu lá dứa, áo thiên thanh
Gió đưa hương bưởi vào hơi thở
Thương xứ thương luôn gái Vĩnh Bình.
Xem thêm:
26 bài thơ lục bát về quê hương giúp bạn tìm về ký ức miền quê
Top những bài thơ, ca dao, tục ngữ về Đồng Tháp
32 bài thơ về quê hương đất nước, thơ 4 chữ về quê hương
Những bài thơ về Trà Vinh ngắn
Trà Vinh cho đến nay vẫn mang một vẻ đẹp nguyên sơ và cuốn hút bước chân khách bốn phương đến du ngoạn, thăm thú. Là tỉnh miền Tây được bao bọc bởi hai con sông Cổ Chiên và sông Hậu, Trà Vinh là mảnh đất thú vị và hiền hòa với phù sa màu mỡ và cây trái trĩu quả. Dưới đây là những bài thơ ngắn về Trà Vinh gợi lên nỗi nhớ quê hương về một vùng quê thơ mộng, trữ tình.
Trà Vinh Nỗi Nhớ (Nguyễn Đình Huân)
Chiều thu về với Trà Vinh
Miền Tây sông nước hữu tình thân thương
Cao tốc cứ thẳng con đường
Qua cầu Rạch Miễu miệt vườn bao la
Cồn Phụng tươi tốt phù sa
Bên kia cầu mới đó là Bến Tre
Có cô em gái miền quê
Gốc dừa em đứng tóc thề ngang vai
Gặp em lúng liếng mắt nai
Như là ngày ấy tóc dài đội quân
Cầu Cổ Chiên tới mấy lần
Nhưng sao vẫn thấy bâng khuâng dạt dào
Trà Vinh vẫn nhớ thuở nào
Có chị Út Tịch ngôi sao anh hùng
Người mẹ cầm súng lẫy lừng
Lai quần có rách vẫn cùng tiến công
Trà Vinh ai có biết không
Cổ Chiên, Láng Thé một dòng sông trôi
Trà Vinh nỗi nhớ chơi vơi
Một lần ta đến cả đời không quên.
Nỗi Nhớ Quê Nhà (Hoa Du Kha)
Trà Vinh ơi hỡi, Trà Vinh
Trăm năm mảnh đất nghĩa tình bao la
Người đi có nhớ quê nhà?
Nhớ mâm cơm nhỏ, mẹ già ngóng trông
Những ngày gió chướng lập đông
Thương cha sức yếu trên đồng lấm lem
Hắt hiu mưa đổ bên thềm
Mà con đã thấy trong tim rối bời
Thương cha, kính mẹ một đời
Sớm hôm vất vả không lời oán than
Cho con cuộc sống thanh nhàn
Sách thơm nét mực, những trang vở hồng
Thương con, cha chẳng quản công
Vì con mẹ cũng một lòng như cha
Ai ơi trong cõi người ta
Trăm năm chữ hiếu mới là tu nhân
Công cha nghĩa mẹ sinh thành
Một đời báo đáp mới lành đạo con
Nói chi những chuyện giang sơn
Hiếu kia chưa trả xin đừng bon chen.
Trà Vinh (Nắng Xuân)
Xôn xao sức sống trẻ Trà Vinh
Mảnh đất thanh bình, nhỏ, gọn, xinh
Cảnh vật hiền hòa, xao xuyến nghĩa
Lòng người lịch lãm, thiết tha tình
Phố phường nhộn nhịp, anh với chị
Cây cối tốt tươi, bạn hẹn mình
Khát vọng bùng lên như đuốc sáng
Đặt tên, đánh thức những công trình
Tuổi trẻ đua nhau góp sức mình
Vật lực, doanh nhân dồn nghĩa cử
Tài năng, trí thức dốc ân tình
Phát minh thắm đượm, xòe hoa đẹp
Sáng kiến ngọt lành, kết trái xinh
Quyến luyến lòng người đi, kẻ ở
Hẹn hò gửi gắm mãi Trà Vinh.
Về Với Trà Vinh (Thiên Ân)
Theo em về với Trà Vinh
Mình với ta, ta với mình sóng đôi
Đôi môi, mấp mé, đôi môi
Nụ hôn tháng Chạp không lời, chẳng câu
Mỹ Long làng biển xanh màu
Mênh mông sóng nước, lắng sâu tiếng hò
Cù Lao thơ mộng, lần mò
Tân Quy, Long Tự… cánh cò nghiêng nghiêng
Thoắt trông mảnh đất bình yên
Chôm chôm, măng cụt, sầu riêng… cõng mùa
Thăm khu rừng đước, sớm trưa
Màu xanh che chở, tuổi vừa lớn khôn
Ghé qua nghề chiếu Cà Hom
Ngang về Bến Bạ giận hờn vu vơ
Ba So làng cốm ngon ơ!
Trà Vinh bánh tráng, em chờ đợi anh
Làng nghề điêu khắc, bức tranh
Bàn tay người thợ nổi danh, một thời
Quê em, đặc sản đầy vơi
Bánh canh, bánh tét… anh xơi, uống trà…
Ghé chơi em tặng món quà
Nụ hôn con gái mặn mà Trà Vinh
Tình Đã Xa (Nguyễn Lâm)
Sao em xa khỏi phố Trà Vinh
Phố lá me bay rợp bóng tình
Lỡ bước xa tình mơ vọng ảo
Đành phải xa lìa phố vắng xinh.
Lời ngon tiếng ngọt vội quên mình
Ngớ ngẩn ân tình vội nỡ tin
Trác tán mơ hoa buồn số kíp
Thân tàn lụi sắc ngỡ đâu tình.
Xem thêm:
Top bài thơ về Tiền Giang, ca dao tục ngữ Tiền Giang hay nhất
8 bài thơ 4 chữ về quê hương vẽ nên bức tranh làng quê bình dị
Top những bài thơ Sóc Trăng, ca dao tục ngữ về Sóc Trăng hay nhất
Trên đây là tuyển tập những bài thơ, ca dao, tục ngữ về Trà Vinh VOH chọn lọc gửi đến bạn. Trà Vinh đã chiếm trọn trái tim du khách bằng khung cảnh thiên nhiên hữu tình, con người hiền hòa mến khách cũng như đặc sản ngon nức lòng. Hy vọng bài viết đã khơi gợi cho bạn sự yêu mến và tò mò để có dịp ghé thăm vùng đất thú vị này.
Đừng quên cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất tại VOH Sống đẹp.