- Thơ hay về sương mù
- Một chút sương mù trên bàn tay - Hoàng Phủ Ngọc Tường
- Áo huyền sương - Nguyễn An Bình
- Biển mù sương - Mai Văn Phấn
- Chiều sương - Nguyễn Đức Mậu
- Có một miền sương khói - Từ Nguyễn
- Dốc sương mù - Đoàn Thuận
- Đồng sương - Vương Tùng Cương
- Sang thu - Hữu Thỉnh
- Sương mờ - Xuân Diệu
- Chiều đông - Bùi Giáng
- Đây thôn Vĩ Dạ - Hàn Mặc Tử
- Thơ thả thính về sương mù
- Bài thơ ngắn về sương mù
- “Ai đã viết câu thơ...” - Trần Đình Nhân
- Bến vắng mù sương - Đỗ Quảng Hàn
- Bóng sương - Hoài Khanh
- Chỉ còn sương - Thanh Nguyên
- Chim chích sương mù - Khuất Bình Nguyên
- Chút mù sương lam - Từ Nguyễn
- Có ai vén giúp sương mù - Nguyễn Ngọc Hưng
- Cửa sổ nhìn sương - Quách Tấn
- Dòng sông kín sương chiều - Nguyễn Lãm Thắng
- Dọc mù sương - Trần Tuấn
- Thơ về sương mù Đà Lạt
Trong mắt các thi nhân, sương mù không chỉ là một hiện tượng thiên nhiên huyền ảo mà còn là nguồn cảm hứng vô tận để sáng tạo nên những bài thơ ấn tượng. Với câu từ dung dị cùng cách sắp đặt nhịp điệu từng dòng thơ, các tác giả đã khéo léo lồng ghép hình ảnh sương mù để nêu bật lên những giá trị trong cuộc sống. Thông qua đó, người đọc không chỉ hình dung nên bức tranh không gian tuyệt đẹp, mà còn cảm nhận rõ ý nghĩa được ẩn chứa trong từng câu thơ. Sau đây, hãy cùng VOH điểm qua những bài thơ về sương mù hay nhất.
Thơ hay về sương mù
Trong những bài thơ hay về sương mù, bức tranh không gian được khắc họa tinh tế thông qua các câu từ được sắp đặt khéo léo. Từ đó, người đọc dễ dàng nhận ra ý và tứ thơ mà tác giả muốn truyền tải.
Một chút sương mù trên bàn tay - Hoàng Phủ Ngọc Tường
Bỏ quên đôi cánh trên trời
Em về mặt đất làm loài phù du
Tưởng cho ta cả thiên thu
Hoá ra một chút sương mù trên tay
Người đi ta ở phương này
Phố cao trời rộng nhớ ngày lang thang
Sáng trưng mấy dặm hoa vàng
Ngẩn ngơ màu áo nữ hoàng ngày xưa
Hương thông nồng ấm sau mưa
Tìm đâu mùi tóc ngày chưa biết người
Em nay mãi tận bên trời
Sao ta nghe vọng tiếng cười trong cây
Người còn giấu bóng quanh đây
Cỏ ven hồ giấu gót giày đi qua
Giấu vai sau ngực thiên nga
Màu môi thắm giấu trong hoa anh đào
Ngậm ngùi ta hỏi non cao
- Trần gian ơi, về phương nào hoa bay?
Cho ta tìm lại một ngày
Một bông hồng nở trên tay một người
Em dù khát vọng khôn nguôi
Dấu ta thôi cũng mây trôi tuyệt mù
Nửa chừng ngoảnh lại thiên thu
Người phù du ta phù du với người.
Áo huyền sương - Nguyễn An Bình
Hãy mang đi chiếc lá cuối mùa đông
Còn sót lại đầu cành cơn bão rớt
Cứa vào tim con sóng vỗ trong lòng
Ngày tháng tận cho đời tôi thấm mệt.
Có gì đâu em đừng buồn đến thế
Dòng sông đi chia năm bảy nhánh sầu
Nào ai biết tôi về tìm hương cũ
Chợt già cùng mưa nắng thuở chiêm bao.
Gió cuốn đi áo huyền sương ngày nọ
Màu tóc mây em thả lửng bên trời
Con đường xa đem theo bao bụi đỏ
Chỉ một lần mãi thương nhớ khôn nguôi.
Đã hẹn nhau về sao chẳng đợi trông
Tôi lên ngàn người xuôi về biển rộng
Gió thổi đầu nguồn mây bay mãi cuối sông
Tình hai đứa mong manh như áo mỏng.
Hãy trôi đi màu tóc xưa đã bạc
Nghiêng vai người từng sợi nhớ sợi thương
Em đã xa xin tình yêu ở lại
Hương thời gian còn thơm áo huyền sương.
Biển mù sương - Mai Văn Phấn
Chân trời gần lại
Bên những giọt sương
Anh nhìn em
Bao giọt sương trong mắt.
Trái tim mình
Con cá quẫy nơi tít tắp
Biển mù sương
Ơi biển mù sương!
Anh phía lái
Em nơi mũi thuyền
Kéo bình minh
Buông lưới
Biển ầm ào
Trái tim đồng loại
Để cái ác cứ muôn đời bé dại
Trong máu mình rẽ sóng chạy le te.
Tựa mạn thuyền
Ta nghe... Ta nghe...
Tựa vào lòng trái đất
Những con nước cũng vừa tỉnh giấc
Sóng thầm thì lăn tăn cỏ non.
Và hồn mình vừa quẫy sóng to hơn
Rồi bơi đi theo dòng viễn tưởng
Còn lại trên tay
Những giọt nguyên trĩu mọng
Ta làm gương
Soi thấy những lâu đài.
Chiều sương - Nguyễn Đức Mậu
Không gian chợt nhuốm màu tranh thủy mặc
Có cảm giác mình nhẹ như sương, bồng bềnh như sương
Ước chi bay lên cùng cánh sâm cầm
Bay lên vòm cây cánh buồm xanh lá
Sương màu tóc mơ hồ trên má
Sông Hồng dài ống tay áo đầy sương
Tấm khăn choàng lên mặt hồ mỏng mảnh
Tưởng cơn gió thoảng qua đủ tan hết sương chiều
Cánh chim - mũi tên phóng về xa thẳm
Con thuyền hút chìm trong sương giăng tơ giăng
Ngọn tháp cô đơn, màu đỏ áo em
Hoàng hôn và vầng trăng mọc sớm
Tất cả chợt sáng lên rồi chìm khuất sương mờ
Tiếng chuông chùa đùng đục màu sương
Tưởng chưa nghe chuông đổ thế bao giờ
Ngỡ tiếng chuông từ ngôi chùa thâm u từ xa xưa vọng lại
Ôi cái thuở gươm thần và rùa nổi
Cây cổ thụ chưa sinh sông Tô Lịch mới khơi nguồn
Cứ lãng đãng mây bay nghìn năm trước
Chợt thức một kinh thành cổ kính giữa chiều sương.
Có một miền sương khói - Từ Nguyễn
Tháng Ba về lại nhớ
Một miền xanh như mơ
Sương giăng màn cổ tích
Lối thành xưa ảo mờ
Thuở ấy em mười sáu
Áo trắng, hồn ngây thơ
Chưa biết gì thương nhớ
Gửi mộng vào vu vơ
Thuở ấy em mười sáu
Buồn chưa vương mắt nâu
Chút chòng chành ghé đậu
Chỉ là cơn mưa mau
Tháng Ba phượng xanh lá
Đường trưa nắng đổi màu
Lóng lánh vòm ngọc biếc
Như niềm mơ trao nhau
Trang thư tình người gửi
Gieo vấn vương ban đầu
Em thầm đem cất giữ
Giấu vào lòng, rất sâu
Tháng Ba từ độ ấy
Sương trắng loang vết sầu
Tường rêu in kỷ niệm
Người xưa giờ nơi đâu?
Dốc sương mù - Đoàn Thuận
1
Dốc mù sương kín non xa
Vội người, ta chẳng vội qua từng chiều
Chợt nghe thung dưới buồn hiu
Cánh chim về khuất bóng xiêu lối rừng.
2
Dốc mù bay gió qua bưng
Ngựa nhoài vó, cát bụi chừng ngủ yên
Mây chao bóng xuống một miền
Và mưa nắng gửi ưu phiền lại ta.
3
Dốc đời còn ở thật xa
Và ta đi mãi chưa qua hết mùa
Nắng đầy lên cánh hoa mua
Thoáng bâng khuâng cũ nhẹ khua trong hồn.
4
Chuyến xe đổ nhịp về thôn
Đá lên rêu phố hoàng hôn lên đèn
Bên đồi một ánh lửa nhen
Ta nghe ta gõ bước quen dốc già.
Đồng sương - Vương Tùng Cương
Chiều sương sa trắng đồng
lại bùi ngùi thương mẹ
dẫu biết đời dâu bể
có hợp rồi có tan
nhưng từ ngày vắng mẹ
ngỡ bóng quê không còn
sân thềm ngầu rêu trơn
vắng tay người dọn quét
bếp lạnh, tơ nhện giăng
giàn trầu khô cau lép
lũ chào mào biệt tích
duối rụng vàng cầu ao...
lặng mơ hình bóng mẹ
gập lưng nón chấm bùn
dảnh mạ gầy tháng chạp
cấy buốt mùa gió sương
Sang thu - Hữu Thỉnh
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Sương mờ - Xuân Diệu
Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau.
Sương bạc lấp cả một trời trắng sữa;
Sương mông lung như giữa khoảng giang hà.
Mắt tuy mở mà lòng không thấy nữa,
Hồn lạc rồi, không biết ngõ nào ra.
Sương lan mờ, cây gần cũng như xa;
Sương lan bay, ngày đứng cũng như tà.
Những sao cũ chưa sáng bừng trở lại,
Trong đêm tăm đi mãi biết ngừng đâu?
Buồm giữa bạc biết phương mô trở lái;
Tình xa xôi không ai vẽ nên mầu.
Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau…
Chiều đông - Bùi Giáng
Bảy giờ nghi hoặc trở cơn
Mù sương mélite lá cồn thô sơ
Viết câu giữa tiếng lu mờ
Mưa nguồn bỏ lại tự giờ trở đi
Trên đồng đày ải hoa thi
Tiếng than đầu ngọn cây gì trổ bông
Rừng chanh trái núi hương đồng
Gò sương nội cỏ lục hồng rủ nhau
Tám giờ vội vã đi mau
Từ tân thanh lại nguyên màu đêm nay
Mù sương ký ức thở dài
Giờ ôi bảy tám quên ngày xa đêm
Sáu giờ trở lại ghi thêm
Giòng hoang dại đã chảy bên miền này
Núi rừng trở lại đêm nay
Mù sương sắp tới bỗng ngây thơ cười.
Đây thôn Vĩ Dạ - Hàn Mặc Tử
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nhìn không ra...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà?
Thơ thả thính về sương mù
Nếu bạn chưa biết ngỏ lời yêu với người ấy như thế nào, hãy tham khảo đôi vần thơ thả thính về sương mù sau!
- Đêm Hà Nội sương mù bao phủ
Nhớ anh nhiều em có ngủ được đâu. - Anh là sương, sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô tình nhưng nắng đọng trong sương
Anh yêu em bởi vì em là nắng
Có hạt sương nào thiếu nắng lại lung linh. - Có nắng, có núi, có hơi sương...
Có những thứ hoang đường mà người đời gọi là yêu đương. - Đêm nay sương mù bao phủ
Không biết giờ này em đã ngủ hay chưa? - Ngoài kia gió rét sương sa
Về đây có nắng, có nhà, có em. - Đường em đi lắm sương mù
Anh đây tình nguyện làm dù chở che - Sương rơi ướt lạnh đôi vai
Người nơi xa ấy có ai đưa về? - Hoa trên giấy không sương vẫn nở.
Thương em rồi dù trắc trở vẫn thương. - Mái tóc anh nhuộm màu sương gió
Yêu giang hồ nghèo khó lắm em ơi. - Giọt sương rơi nhẹ trên vai
Tim em đã có ai vào hay chưa?
Bài thơ ngắn về sương mù
Chỉ với đôi dòng thơ, các thi nhân đã vẽ nên những bức tranh về sương mù vô cùng huyền ảo và thơ mộng.
“Ai đã viết câu thơ...” - Trần Đình Nhân
Ai đã viết câu thơ tình sương giá
Để lại chiều - trời thẳm đứng chơ vơ.
Bến vắng mù sương - Đỗ Quảng Hàn
Càng đi càng dài nỗi buồn
Khắc khoải chân trời xa xứ
Ngoái lại đâu rồi dáng mẹ
Xót xa bến vắng mù sương.
Bóng sương - Hoài Khanh
Ngày sương thành phố dâng mùa
Bóng thu chìm tịnh cánh thưa khởi vàng
Tôi hoài trên bước lang thang
Yêu em vô lượng mà mang dại buồn
Tóc huyền đó lạnh như sương
Mắt huyền đó mộng bình thường không em
Mỗi đêm gió nhớ trăng tìm
Bãi sông triều dậy đi niềm chia phôi
Lòng anh chiếc bóng bên trời
Ôi con sông đó dài trôi lặng lờ
Tình anh cũng chỉ bơ vơ
Một dòng sông nhỏ mịt mờ bóng sương.
Chỉ còn sương - Thanh Nguyên
Ngày xuân xưa mượt như tơ
mẹ cho áo mới
(chưa vừa, đã khoe!)
mẹ phơi dưa kiệu ngoài hè
mẹ sên mứt bí mứt me để dành
để khi vắng mẹ
ta đành
mưa lan man rối
khói loanh quanh trời...
nhà ai vàng cúc mâm xôi
mẹ ai đón tết nói cười cùng ai
thừa ra ta tiếng thở dài
đi qua mồng một mồng hai
một mình...
gió ngày xuân đứng lặng thinh
hoa ngày xuân nở
rung rinh vô thường
mẹ ngồi đâu đấy trong sương
nghe ta chuyện vãn vui buồn đời ta.
Chim chích sương mù - Khuất Bình Nguyên
Chầm chậm đầu năm ngày ẩm ướt
Sớm nghe chim chích thả sương mù
Nghìn vạn hạt đất trời ngây ngất
Trên mái nhà mùa hạ sắp về ư?
Tiếng chim sức dầu xuân vườn nảy mầm cây
Gỡ vỏ đắng cho mùa nảy lộc
Ngõ xưa cũ người chưa mở cửa
Qua khổ đau gặp lại nhân từ.
Đời thảnh thơi sao còn thao thức
Thả sương mù chim mắc lưới ưu tư.
Chút mù sương lam - Từ Nguyễn
Ai về
Khơi lại mơ quen
Ngàn thương nhớ cũ
Lay thềm lá thu...
Trăng mờ
Nghe gió hát ru
Vườn khuya
Lãng đãng
Chút mù sương lam...
Một vầng mây nhẹ
Lang thang
Còn trôi vô định
Còn bàng hoàng tôi!
Ai chờ
Ai đợi
Xa xôi...
Mà thu đổ lá
Bời bời đêm trăng...
Mắt tình
Ai khiến buồn lăn
Tôi tình cờ nhặt
Trở trăn đêm dài...
Có ai vén giúp sương mù - Nguyễn Ngọc Hưng
Từ khi em mới ra đời
Mắt em tối mịt thấy trời trăng chi
Đi thì có mẹ dắt đi
Chơi cùng các bạn em thì… chịu thua!
Dinh tùng dinh trống lân khua
Là em biết đã đến mùa trung thu
Có ai vén giúp sương mù
Cho rằm trăng thoát âm u một lần…
Cửa sổ nhìn sương - Quách Tấn
Từng trận hoa vàng nép gió tây
Đìu hiu bến lục khói thu xây
Người ba xuân trước phong thanh vắng
Cửa sổ nhìn sương bóng trúc gầy.
Dòng sông kín sương chiều - Nguyễn Lãm Thắng
Dòng sông kín sương chiều
chú nhái thõng bàn chân mọn
ngày gấp khúc vào trăng.
Đò em khuất giữa sương mù - Yến Lan
Công trường chuyển sớm giữa heo may
Bờ cát tràn dâng mặt nước đầy
Chạm núi mù giăng hơi nước tỏa
Con đò như nổi giữa lưng mây
Sau lái em ngồi hay trước khoang
Anh nhìn hút bóng áo công nhân
Lăn quanh dấu cũ em xây đắp
Hồ nước in hình mặt trái xoan.
Thơ về sương mù Đà Lạt
Đà Lạt - thành phố mộng mơ - khiến bao trái tim xao xuyến. Khung cảnh mờ ảo dần hiện lên trong màn sương giữa cái se se lạnh làm lòng người nhớ mãi không thôi. Vẻ đẹp ấy sẽ được thể hiện qua những bài thơ hay về sương mù Đà Lạt dưới đây.
Áo người bay trắng đồi sương lạnh - Nguyễn An Bình
Buổi sớm em vùi trong chăn ấm
Có người đứng đợi trước hiên mưa
Tháng Sáu bỗng dưng Đà Lạt khóc
Phố núi sương buồn như giấc mơ.
Từng giọt cà phê rơi lặng lẽ
Khói thơm có làm ấm môi người
Thì ra có lúc lòng hiu quạnh
Thèm một vòng tay để nhớ thôi.
Thương gốc thông già bên triền dốc
Cuối mùa cằn cỗi đứng cô đơn
Cho anh được ngắm bờ tóc rối
Khẽ chạm bờ môi thoáng dỗi hờn.
Biết có mềm lòng nghe anh nói
Áo vàng em mặc thật dễ thương
Dù chiếc khăn quàng em ra phố
Trôi lạc loài về phía Đơn Dương.
Chút nắng cuối ngày không đủ ấm
Khi một người đã lỡ buông tay
Chuyến xe thổ mộ khua đường vắng
Đâu kịp đưa người về tối nay.
Áo em trắng quá đồi sương lạnh
Sim tím nao lòng dưới thung xa
Ừ nhỉ đã mòn chân lữ khách
Nên tình dan díu mãi ngàn hoa.
Bức tranh sương - Tạ Minh Châu
Thành phố như lùi xa
Cộm lên những mảng màu tối sẫm
Cây ướt sũng và mặt trời ướt sũng
Những tà áo dài trôi theo màu ô
Anh một mình trong tĩnh lặng tinh mơ
Như muốn hỏi... ướm vào ai để hỏi?
Giá chỉ một ánh mắt nhìn ngoái lại
Giá chỉ một nụ cười vương trên bàn tay!
Giá mọi nẻo đường không tan trong mây
Tiếng ai bước đừng vợi xa đến thế
Đà Lạt sẽ không là bức tranh lập thể
Cho anh mê say không dám chạm tay vào.
Đà Lạt trăng mờ - Hàn Mặc Tử
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu:
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ!
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo;
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu...
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được!
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng...
Đà Lạt - Hà Nguyên Dũng
Đường lên Đà Lạt như con sóng
Lòng khách, lòng xe chật nỗi đời
Núi với đồi cây không cản nổi
Lòng người thăm thẳm tựa lòng trời
Lên đèo Bảo Lộc lòng cheo leo
Gió tạt về thăm đám lá reo
Tôi cũng tạt về thăm phố núi
Còn ai ra đứng vọng chân đèo?
Xe lên, xe xuống dốc sương mù
Tôi vội vàng gài áo lãng du
Mặt dạn mày dày trăm dặm lữ
Sao lòng run run trong hơi thu!
Ngày cũng chuồi theo con dốc xuống
Xe men theo hồ Xuân Hương bay
Đà Lạt mờ mờ như mộng tưởng
Tôi về Đà Lạt không ai hay!
Lòng bỗng nhiên chùng như lũng thấp
Sầu lên mấy đỗi tựa đồi Cù
Âm thầm tôi đứng như bia cổ
Gió bôi hoài tên ai không lu.
Đà Lạt buồn như nỗi tình xa
Buồn lây qua những sắc hoa và
Những vòng tay khép đan che ngực
Sợ lỗi nhịp tình, sợ vắng xa
Đà Lạt mặt trời như bóng trăng
Mắt em sầu đẹp đến mơ màng
Ngày tôi trở gót chân du lãng
Em ngó, lòng như muốn quá giang.
Đà Lạt - Vương Trọng
Gom mây, trăng cùng chiêm bao
Hòa trộn thơ nồng, rượu cốt
Nhặt hơi thở người yêu nhau
Tạo dựng thành Đà Lạt.
Ta đi hay là ta trôi
Nhởn nhơ như gió núi
Là em hay lời nói
Hiện hình trong sương đồi?
Ta thức nhìn hay ta mơ thấy
Đà Lạt làm bằng hơi
Ở đây không gì thể rắn
Cây thông kia tỏa bóng
Cũng hồn của đất đấy thôi
Có thể chúng mình cùng tựa vịn
Cho mơ màng, thanh sạch, chơi vơi.
Ta đi hay là ta trôi
Ngang tầm hương hoa tươi
Ngang tầm men má hồng con gái
Qua chợ gặp người bán hàng bối rối
Khi chiếc cân cứ lơ lửng giữa trời!
Mỗi bài thơ hay về sương mù là mỗi bức tranh được vẽ nên bằng câu từ, bằng cảm xúc của các nhà thơ. Qua đó mang đến những cách nhìn mới lạ cho người đọc về hiện tượng thiên nhiên những tưởng đơn giản này.
Cùng cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất tại VOH Sống đẹp.
Ảnh: Pinterest