- Thơ Phật giáo về vô thường
- Thơ về cuộc sống vô thường
- Vô thường (Tác giả: Chưa rõ)
- Hạt bụi vô thường (Tác giả: Toàn Tâm Hòa)
- Đời vô thường (Tác giả: Phú Sĩ)
- Hành trang vô thường (Tác giả: Ngạo Thiên)
- Đời vô thường (Tác giả: Ngạo Thiên)
- Vô Thường (Tác giả: Hương Ngọc Lan)
- Kiếp vô thường (Tác giả: Vô Thường)
- Cõi vô thường (Tác giả: Toàn Tâm Hòa)
- Ba mươi năm lẻ vô thường (Tác giả: Nhược Thu)
- Kiếp vô thường (Tác giả: Bạch Trường Phong)
- Thơ về kiếp người ngắn ngủi sống chết vô thường
“Vô thường” là một trong “tam pháp ấn” của Phật giáo gồm: Vô thường, Khổ và Vô ngã. Trong đời sống thường nhật, người ta thường nhắc đến hai chữ “vô thường” trước những điều xảy đến bất ngờ trong cuộc sống. Bài viết dưới đây, VOH sẽ gửi đến bạn những bài thơ về vô thường hay và chứa đựng nhiều ý nghĩa nhân sinh sâu sắc.
Thơ Phật giáo về vô thường
Thơ về Phật giáo về vô thường luôn là nơi để mọi người tìm về mỗi khi cảm thấy chênh vênh, mệt mỏi. Những bài thơ ấy thường chứa đựng thông điệp sâu sắc về cuộc sống, con người, mang đến người đọc cái nhìn rộng mở, đa chiều hơn để từ đó biết trân quý, yêu thương chính mình và mọi người xung quanh.
Vô thường (Tác giả: Phú Sĩ)
Vô thường một cõi hư không
Trầm luân một thuở bụi hồng nhân gian
Nguyện lòng thanh khiết mây ngàn
Thảnh thơi trải rộng thênh thang ân tình
Dãi dầu một kiếp ba sinh
Nẻo đường lạc bước linh đinh nỗi sầu
Tình đời nợ trả cho nhau
Đời vui ngắn ngủi với bao muộn phiền
Bốn mùa trời đất luân phiên
Chòng chành sóng nước lạc miền yêu thương
Nhân sinh lắm nỗi đoạn trường
Đìu hiu gió lạnh nghiệp đường còn đây
Trời chiều bóng ngả về tây
Tim côi gồng gánh đắng cay trăm bề
Lợi danh một thuở đê mê
Nghĩa tình một thuở não nề người ơi
Vô thường một cõi chơi vơi
Kẻ mong ra khỏi người chơi bước vào
Cuộc đời còn lắm lao đao
Hãy dành tốt đẹp ngọt ngào mà thôi.
Cát bụi vô thường (Tác giả: Phú Sĩ)
Cát bụi hằng thường trong một kiếp rong chơi
Cơn gió về đêm chênh chao niềm thương gởi
Một cõi bao la muôn trùng cùng chờ đợi
Hạnh ngộ chia lìa rồi cứ thế mà trôi
Phủ bạc thời gian qua vội một kiếp người
Thăng trầm chơi vơi mong manh niềm hy vọng
Trong cõi vô thường hướng tới niềm vui sống
Cát bụi cuộc đời theo dòng chảy long đong
Vết mực phận người như lốc xoáy mênh mông
Số kiếp nhân sinh long đong nơi cõi tạm
Danh lợi phù hoa trong một chiều ảm đạm
Cát bụi mệt nhoài tay trắng chạm hoàng hôn
Cát bụi ngọt ngào nghìn tuổi chẳng lớn khôn
Hoang trải đời anh nụ hôn dài trên cỏ
Tiễn tình em xa cơn gió mềm trăn trở
Đêm trắng hẹn thề tan vỡ giấc mơ hoa
Hoang mạc chiều tàn quên lãng kiếp thân ta
Nỗi niềm bâng quơ màu thời gian đọng lại
Khoảng lặng cuộc đời ai nào đâu tránh khỏi
Đá cuội vô hình theo làn khói bay đi…
Vô thường (Tác giả: Bách Tùng Vũ)
Cõi hồng trần ngàn lần rơi lệ
Kiếp luân hồi mặc kệ chúng sinh
Bao hương linh thác khóc đòi về
Hồn não nề nhớ nhà da diết.
Dẫu đã biết Vô thường là thế
Chẳng có ai không thể ra đi
Vẫn sầu bi trăm ngàn ai oán
Tiếc trần gian một thuở đam mê.
Ai rồi cũng sẽ về thiên cổ
Dù giàu sang hay khổ một đời
Nước mắt rơi khi hồn lìa xác
Chỉ còn là cát bụi hư vô.
Dù chết oan hay mồ vô chủ
Sẽ luân hồi khi ngủ đã say
Sông Vong Xuyên chờ ngày trên bến
Cầu Nại Hà dẫn đến đầu thai.
Hỏi trần gian có ai sống mãi
Ai chắc mình không trải tử sinh
Bao vong linh xa lìa cõi thế
Có trở về thân xác nguyên trinh ?
Ai rồi cũng tử, sinh phải nhận
Dẫu sang giàu hay phận vất vơ
Trăm đường tơ trở về một cõi
Vô Thường rồi… thoát khỏi… sầu bi.
Đời vốn vô thường (Tác giả: Tùng Trần)
Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậy
Cứ xuôi dần theo dòng chảy thời gian
Người cơ hàn hay là kẻ giàu sang
Khi chết đi vẫn hai bàn tay trắng
Được ấm no đã là điều may mắn
Hãy giữ gìn đời bình lặng sóng yên
Có những điều để tạo hoá tự nhiên
Đừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy
Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩy
Rồi tự mình xô đẩy dưới vực sâu
Nếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầu
Thì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội
Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗi
Nhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thân
Dẫu vật chất thì ai sống cũng cần
Nhưng đừng để chữ tình thân rạn nứt
Chuyện tử sanh mãi luôn là định luật
Đời vô thường sự thật chẳng thể thay
Là con người thì ai cũng như ai
Đến cuối cùng cũng phải về cát bụi.
Vô thường (Tác giả: Nguyễn Hưng)
Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứ
Cõi nhân gian vốn dĩ rất vô thường
Thì thân này đã mang phận lữ thứ
Có sá gì dấn bước chốn phong sương.
Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụi
Sướng hay khổ cũng có khác gì đâu
Dẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núi
Thì mai đây vẫn một nấm đất bầu
Cứ an nhiên vì đời là cõi tạm
Thác là về nơi cội kiếp lai sinh
Hãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡ
Cớ làm sao phải tự khổ chính mình.
Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gió
Sắc là không ta ngạo với đất trời
Bao sân si một thoáng giây vứt bỏ
Dù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.
Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đế
Sẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thường
Đêm vừa tàn phố trở mình thức giấc
Bình minh về nắng toả giữa ngàn hương.
Vô thường (Tác giả: Hồng Dương)
Con gió thổi qua miền hoang vu lạnh
Trăng một mình nửa mảnh lạc bến mơ
Nắng trên cao lấp lánh sáng một bờ
Ai lặng lẽ ngẩn ngơ trong bóng chiếc !…
Đường quan ải dòng đời trôi mải miết
Cõi vô thường là nhịp sống nhân gian
Đời vô thường đầu bạc trắng ngại ngần
Cung luân vũ bao lần vô thường cháy
Trong vũ trụ cõi vô thường ai thấy
Sâu vô cùng không đáy đến mông lung
Nắng rồi mưa cho vạn vật khôn cùng
Tan rồi hợp ngại ngùng ai cũng biết
Vận số kiếp vô thường trong cay nghiệt
Tình ơi tình đau xiết bởi nhân duyên
Giàu với nghèo ba họ có ai tuyền
Sướng với khổ y nguyên ba đời hiếm !…
Dòng đời chảy qua ngàn năm kiểm nghiệm
Vô thường còn tiếp diễn mãi vô biên
Khuyết lại tròn trăng vẫn sáng vô miền
Nhân gian hỡi ! … biến thiên vô thường mãi…
Vô thường đã bao nhiêu đời tồn tại
Vô hình chung là cái gọi vô chừng
Có mà không bởi biến đổi không ngưng
Không mà có xin đừng phân tâm nghĩ
Xanh như lá mùa xuân non kỳ vĩ
Mộng như trăng vô lý cũng như lòng
Mặc vô thường gạn lọc đục hay trong
Bài luân vũ quay vòng theo vũ trụ…
Đời là cõi tạm (Tác giả: Thích Nhuận Thường)
Bởi đời là cõi tạm
Nên sống thật với nhau
Nếu kiếp người trôi mau
Thì oán thù dừng lại.
Bởi không gì tồn tại
Nên giận hờn bỏ qua
Nếu lòng mình vị tha
Thì nỗi sầu tan biến
Bởi không gì lưu luyến
Nên đừng buộc ràng thêm
Nếu có ngày và đêm
Thì mê rồi phải ngộ.
Bởi mộng đời dễ vỡ
Nên quý trọng hôm nay
Nếu thế sự vần xoay
Thì ngồi yên tĩnh lặng.
Bởi lòng người sâu thẳm
Nên đừng cạn nghĩa ân
Nếu mang nặng nghiệp trần
Thì buông rời vọng tưởng.
Bởi tham cầu danh tướng
Nên quán niệm vô thường
Nếu ai còn tha phương
Thì nhớ về nguồn cội.
Bởi ai còn nông nổi
Nên nhớ lấy lời xưa
Nếu ai đi trong mưa
Thì thấm đời gian khó.
Bởi yêu trong giông gió
Nên hiểu tình long đong
Nếu “Sắc tức thị không”
Thì… vô cầu vô niệm.
Quán Vô Thường (Tác giả: Tâm Không - Vĩnh Hữu)
Quán Vô Thường
để làm chi?
Để ta biết quý giờ ngày tháng năm
Quý nên gieo sạ thiện lành
Hãy hành chuyện tốt
Cứ làm điều vui...
Quán Vô Thường
chẳng để chơi
Mà để biết thật: Kiếp người gang tay
Còn vào ra hơi thở này
Thương yêu chưa đủ
Chớ gây oán thù!
Quán Vô Thường
để mà tu
Thoát ra mộng ảo sa mù khổ đau
Có gì tồn tại bền lâu
Hài lòng, thỏa chí...rồi sau có còn?
Quán Vô Thường
rõ thất tồn
Bội thu, mất mát, vuông tròn, đầy vơi...
Lềnh bềnh, chuyển tiếp, dạt trôi
Đừng buồn đau khóc
Lại ngồi tiếc than...
Quán Vô Thường
để bình tâm
Núi mòn
Sông cạn
Kiếp nhân sinh bèo
Mong manh
Ngắn ngủi
Tan vèo
Đầy cao nặng lớn sớm chiều đã bay...
Quán Vô Thường
Tỉnh giấc say
Thoát mê mà sống tháng ngày
Thường thôi!
Xem thêm:
31 bài thơ về đời người ngắn ngủi, thơ hay về cuộc đời vô thường
62 bài thơ yêu đời mang đến năng lượng tích cực vui vẻ và niềm tin vào cuộc sống
Tập thơ 2 câu về cuộc sống - Đọc để hiểu mình, hiểu người
Thơ về cuộc sống vô thường
Khi đã trải qua những thăng trầm buồn vui trong cuộc sống, con người ta mới thấm thía câu “cuộc sống vô thường”. Dưới đây là top bài thơ hay nói về cuộc sống vô thường với rất nhiều tâm trạng, cảm xúc và trải nghiệm của những người thi sĩ.
Vô thường (Tác giả: Chưa rõ)
Có vui thì sẽ có buồn,
Có sướng có khổ, vô thường người ơi!
Cuộc đời như chiếc lá rơi,
Non xanh rồi héo lìa xa khỏi cành.
Cuộc đời sanh tử tử sanh,
Xuân qua hạ tới thu sang đông về.
Đời người rồi cũng đi về,
Sinh ra không áo, chết về tay không...
Hạt bụi vô thường (Tác giả: Toàn Tâm Hòa)
Ngồi nghe hạt bụi vô thường
chạm nhau trên những nẻo đường… lao xao
hạt nào lỡ vướng ta đau
hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!
Lẽ nào ta ngộ nhận ư!?
mà sao ngồi đó trầm tư một mình
vui buồn giữa cuộc nhân sinh
cố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh
Ngồi nhìn thế cuộc mông mênh
thời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cười
ta như đứa trẻ biếng lười
đang hồi mơ lại một thời đã xa!
Giữ ta… mãi mãi là ta
bước đi trên cuộc trầm kha chân tình
trần gian hữu sắc, hữu hình
chỉ mong hạnh phúc, an bình là vui!
Đời vô thường (Tác giả: Phú Sĩ)
Rồi có một ngày, tôi tìm lại chính tôi,
Giá như có thể quay về miền ký ức
Tôi đã đánh rơi những tháng năm hư thực
Bỏ lại hồn nhiên thao thức trái tim xa
Rồi có một ngày, tôi thả nụ cười trôi
Mang theo nỗi âu lo và đôi dòng nước mắt
Những nỗi khát khao trên lối về trầm mặc
Những cơn gió vội vàng giọt nắng ngả giòn tan
Rồi có một ngày, bao khoảnh khắc yêu thương
Nhờ chút nắng xa của một thành phố lạ
Mong ước hong khô ký ức ngày vụn vỡ
Tình yêu nửa vời người đời vẫn trao nhau
Rồi có một ngày, trong nỗi nhớ xuyến xao
Tôi tìm lại tôi, giữa biển đời vô vọng.
Chẳng thể nguôi ngoai dù trong từng khoảng lặng
Vẫn còn đắng lòng trăn trở chút bâng khuâng
Rồi có một ngày, ta dần thấy mất đi
Khoảng trắng lan dần những gì trong ký ức
Thèm cảm giác hờn thương trong khoảng trời hiện thực
Bởi một đời người tiềm thức vẫn dở dang…
Hành trang vô thường (Tác giả: Ngạo Thiên)
Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ
Đến khi nhìn lại, một đời phù vân
Trần gian nơi chốn nợ nần
Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay
Sanh ra tay trắng bàn tay
Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời
Ngỡ rằng đời giống trò chơi
Thắng thua thành bại, một thời đã qua
Bỗng nhiên ta gặp lại ta
Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian
Đời người hết hợp lại tan
Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường
Cuộc đời đừng mãi vấn vương
Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.
Nếu đã là quá khứ
Hãy tha thứ cho nhau
Tất cả những niềm đau
Hãy cho vào quên lãng
Niềm đau thời dĩ vãng
Là vật cản đường đời
Cuộc đời muốn thảnh thơi
Hãy xa rời quá khứ
Cuộc đời là phép thử
Ta phải tự đi qua
Không ai thay ta cả
Thành bại ở nơi ta
Hãy học cách vị tha
Đau khổ sẽ rời xa
Yêu thương lấy tất cả
Hạnh phúc sẽ nở hoa.
Đời vô thường (Tác giả: Ngạo Thiên)
Có buồn thì mới có vui
Có yêu có hận, ngậm ngùi người ơi
Có đến thì phải có rời
Hợp tan tan hợp, cuộc đời nhân sinh
Chưa cô đơn, sống một mình
Ai nào trân trọng, chữ tình thế gian.
Trăm năm lựa đá chọn vàng
Biết đời tan hợp, hợp tan vô thường
Sợi tình vương vấn vấn vương
Trăm năm bạc tóc, bụi đường chia ly
Trăm năm sống kiếp so bì
Hơn thua được mất, ai bi cuộc đời
Trăm năm vội vã buông lơi
Chỉ còn tay trắng, nghiệp đời mang theo.
Sắc kia dù đẹp, rồi cũng tàn
Tình kia nồng thắm, tình vẫn tan
Trăm năm chợt thấy, vô thường gọi
Ai nào níu giữ, được thời gian.
Giàu nghèo rồi cũng, một lúc thôi
Thương yêu hờn ghét, thoảng trên môi
Trăm năm cuộc sống, thân đánh đổi
Vô thường chợt đến, bỏ lại thôi.
Vô Thường (Tác giả: Hương Ngọc Lan)
Khi phải tự mình vượt qua những nỗi đau
Qua bao đắng cay qua thăng trầm cuộc sống
Ta chợt thấy ta tim khô cằn trống rỗng
Những lúc khóc cười chưa hẳn đúng với tâm
Rồi thấy chán chường và chỉ muốn lặng câm
Không buồn, không vui, không giận hờn trách móc
Dẫu hợp hay tan cũng chẳng làm ta khóc
Trái tim chai lì trước kiếp số đa đoan
Khi phải tự mình bước qua những trái ngang
Bỗng thấy cuộc đời là vô thường mộng ảo
Ta vẫn dửng dưng trước cuộc đời giông bão
Bình thản nhìn đời trôi vào cõi hư vô
Khi phải tự mình mang giữ trái tim khô
Và tự gồng gánh những lo toan trăn trở
Thế sự đổi thay đời còn toàn mảnh vỡ
Thì chỉ riêng mình tự an ủi mình thôi
Rồi mang nỗi niềm thả theo nước mắt trôi
Một kiếp đa đoan cũng chỉ là hư ảo
Sầu bi oán hờn làm bụi lem sắc áo
Danh lợi tình tiền một nhịp thở buông xuôi.
Kiếp vô thường (Tác giả: Vô Thường)
Trò đời ném đá giấu tay
Nay thương mai ghét biết đâu mà phòng
Thật lòng chắc được thật lòng
Yêu thương có chắc được phần yêu thương
Nhân sinh nếm trải vô thường
Tự tâm không thiện miệng đời sá chi
Sang hèn, vinh nhục, sầu bi
Bạc đầu mới thấu, ra đi mới tường
Đối Nhân, Nhân đối đoạn trường
Sống thêm kiếp nữa cũng vô thường vậy thôi.
Cõi vô thường (Tác giả: Toàn Tâm Hòa)
Ta đi trong cõi vô thường
Đôi khi nhìn lại thấy thương phận mình
Dãi dầu trong kiếp ba sinh
Lối đi che bởi vô minh ngại ngần
Cuộc đời nhiều lắm phân vân
Nghĩa Tình sau trước nhiều lần đắn đo
Mênh mông đâu dễ lần dò
Hơn - thua , được - mất lắm trò nhiễu nhương
Sống sao giữ đúng luân thường
Lỗi lầm nếu có tỏ tường sửa sai
Cười vui trong những tháng ngày
Giữ tâm minh định trọn đầy yêu thương
Mái đầu ngã bóng phong sương
Chỉ mong có được thiên đường bình an.
Ba mươi năm lẻ vô thường (Tác giả: Nhược Thu)
Em ơi giấc mộng vô thường
Ba mươi năm lẻ xoáy cuồng trong tim
Ba mươi năm lẻ thơ chìm
Biển chìm trong biển non dìm nước non
Ba mươi năm lẻ đá mòn
Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ
Ba mươi năm nát hồn thơ
Có nghe chăng mảnh dư đồ giãy đau
Trong em vạn nỗi cơ cầu
Trong ta vạn nỗi hư hao úa tàn
Sao đành cột những tan hoang
Vào thân nhược tiểu da vàng lợi chi ..
Ba mươi năm lẻ lâu gì
Nửa đời nửa gánh tình si héo mòn
Ngày mai đất nước còn không
Mà mong em giữ môi hồng chờ nhau…?
Kiếp vô thường (Tác giả: Bạch Trường Phong)
Lặn lội thân nghèo khắp bốn phương
Đường xa vạn dặm khuất cố hương
Để cố với theo ngàn tiếng gọi
Vùi thân đổ nát lắm oan trường
Thế nhân gục ngã muôn chân lý
Mãi đến ngàn sau có tiếc thương?
Có, không, không, có, hư danh lợi
Chỉ biết thân ta cõi vô thường.
Xem thêm:
Top 30 thơ ngắn hay về cuộc sống cho tâm hồn luôn bình yên
55 bài thơ hay về triết lý cuộc sống giúp ta “ngộ” ra nhiều điều
55 bài thơ buồn tâm trạng về cuộc đời, thơ buồn một mình cô đơn về đêm
Thơ về kiếp người ngắn ngủi sống chết vô thường
Hãy cùng lắng lòng lại để cảm nhận những ý nghĩa sâu sắc được truyền tải qua từng vần thơ về vô thường, kiếp người ngắn ngủi.
Thế gian vô thường (Tác giả: Ngạo Thiên)
Cuộc đời như áng mây trôi
Ngàn năm nhân thế đắng môi lệ sầu
Đời người sống được bao lâu
Trăm năm rủ bóng huyệt sâu đợi chờ
Đời người như giấc ngủ mơ
Biệt ly không hẹn không chờ đợi ai
Sắc kia thắm đẹp cũng phai
Có ai giữ mãi tiền tài bền lâu
Đời người đi mãi về đâu
Vô thường chi phối âu sầu thế gian
Cuộc đời có hợp có tan
Hỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm
Quay về sống với chân tâm
Hãy như sen trắng giữa đầm ngát hương
Con người sống để yêu thương
Mỉm cười hạnh phúc đoạn trường bi ai.
Sống với chết (Tác giả: Trần Nhuận Minh)
Sống ao ước muốn mong mọi thứ
Chết một đồng một chữ không theo
Thế gian cái sướng, cái nghèo
Cái danh, cái lợi là điều mộng mơ
Sống được những phút giây thoải mái
Kiếp con người được lãi thế thôi
Bao nhiêu những phút vui cười
Ấy là phần thưởng mà trời ban cho
Sống với những buồn lo ngày tháng
Sống nhọc nhằn với sáng hôm mai
Nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn chơi
Thật là cuộc sống phí hoài biết bao
Cái chết kia, ai nào đã thoát
Số mệnh, trời định đoạt, ai hay
Được vui, hãy biết hôm nay
Vì đời những cái rủi, may bất thường
Phúc với họa, đôi đường ai biết
Tạo điều vui, tiêu diệt ngàn sầu
Chẳng nên mong quá sang giàu
Tháng ngày mải miết đâm đầu đổ đuôi
Cho mệt xác để rồi cũng chết
Lãi trên đời là biết sống vui
Nghèo mà lòng dạ thảnh thơi
Còn hơn giàu có suốt đời lo toan
Chỉ tại bởi lòng tham ra cả
Thành cuộc đời vất vả quanh năm
Óc đầu suy nghĩ chăm chăm
Đôi tay chỉ muốn quắp năm, vơ mười
Sao không nghĩ kiếp người là mấy
Gương thế gian trông thấy rõ ràng
Sống thời tích trữ bạc, vàng
Sống thời tay trắng không mang được gì
Còn được sống, tiêu đi là lãi
Chết thiệt thòi, vừa dại, vừa ngu
Bản thân chỉ biết có thu
Chi ra lại sợ không bù được ngay
Thành cuộc sống tháng ngày đầy đọa
Miệng có thèm cũng chẳng dám ăn
Lòng còn đo đắn băn khoăn
Những cân nhắc chán lại dằn xuống thôi
Sao chả biết con người là quý
Sống coi tiền như vị thần linh
Để tiền sai khiến được mình
Thật là hèn hạ đáng khinh, đáng cười
Trong vạn vật con người là quý
Của làm ra còn mất như chơi
Chỉ duy có một con người
Tan ra là hết muôn đời còn đâu?
Luân hồi vay trả (Tác giả: Chưa rõ)
Ai sinh ra cũng một lần phải chết,
Chết đi rồi có hết được đâu
Sự sống mới rồi sẽ lại bắt đầu,
Hành tinh xanh mãi nuôi màu hy vọng.
Đi vào đời với hai bàn tay trắng
Lúc lìa đời lại trắng cả bàn tay.
Khi sống tham nhặt cho đầy,
Phải mang lấy nghiệp trả vay nợ đời.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệp
Để tát sinh tạo kiếp luân hồi,
Bà Ta là cõi tạm thôi
Phước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.
Cuộc sống vô thường (Tác giả: Huỳnh Ngọc Anh Kiệt)
Cuộc đời tạm bợ vô thường
Sống đó chết đó ai lường được đâu
Trần gian muôn vạn nẻo sầu
“Sinh ly tử biệt” đớn đau vô vàn
Lợi danh quyền quý cao sang
Bon chen được mất gian nan từng ngày
Vô thường chợt đến trắng tay
Được chăng cũng chỉ đắng cay não nề
Hướng tâm chánh niệm quay về
Thực hành chánh định u mê xa dần
Diệt trừ ái dục tham sân
Tịnh tâm hướng Phật xa dần khổ đau.
Cõi vô thường (Tác giả: Quách Bảo Toàn)
Đã qua rồi tháng ngày xưa năm cũ
Xa dần trôi ánh mắt biếc bờ mi
Gởi đất trời và gió đã cuốn đi
Bao kỷ niệm một thời ôi sâu lắng
Bao đêm dài trăng hao gầy quảnh lặng
Lòng như thuyền theo sóng nước trôi xa
Cứ chòng chành theo khắp chốn ta bà
Chặng đường xa vẫn còn hay đã hết
Nếu mai đây thu tàn trăng lụi chết
Nhặt lá vàng ai đốt hết tâm nhang
Một linh hồn phiêu bạt cõi mênh mang
Quỷ môn quan hay thiên đàng hỷ lạc
Thân nằm đó giữa muôn ngàn tiếng nhạc
Tiễn linh hồn thoát khỏi kiếp trần ai
Thoảng đâu đây nức nở vẳng bên tai
Giấc nghìn thu dư âm xưa còn mãi
Xuân hạ thu đông bốn mùa khổ ải
Nén hương nồng bên mộ lụi tàn phai
Dù anh hùng hào kiệt bấy lâu nay
Ba tấc đất lấp vùi bao ngang trái.
Cõi vô thường! (Tác giả: Xương Rồng Đen)
Mây bay trên đỉnh núi cao
Ðôi bàn tay nhỏ đón sầu vào tim
Mưa về trên đỉnh bình yên
Dường như có chút muộn phiền đâu đây
Vãi Sô ấp ủ thân gầy
Trái tim đi mượn hình hài khói sương
Trần gian là cõi vô thường
Ðời là cõi tạm vấn vương làm gì
Kìa kìa đám cỏ xanh rì
Ðời ai cũng một lần đi về ngàn
Buồn vui trả lại trần gian
Mi buồn khép kín áo quan đưa về
Ðêm đêm khóc dưới trăng thề
Có con dế nhỏ tìm về khóc chung
Ðâu đây vẵng tiếng côn trùng
Trong quan tài lạnh máu ngừng về Tim
Trả đời món nợ Kim Tiền
Trả anh món nợ tình duyên lỡ làng
Em đi nến đỏ hai hàng
Thiên thu bia mộ nghĩa trang tìm về !
Thanh thản (Tác giả: Cát Tường)
Kiếp người dài ngắn bao lâu
Tùy theo thọ mạng lo âu làm gì
Khổ sầu phiền não mà chi
Để lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng
Dù cho xinh đẹp giàu sang
Hay là xấu xí nghèo nàn khổ đau
Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau
Nhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay
Giàu sang dễ bị mê say
Nghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xong
Làm người cần phải thong dong
Yên vui tự tại tấm lòng thanh cao
Cuộc đời sóng gió ba đào
Tâm không đắm nhiễm gió nào động lay?
Hơn thua thắng bại hằng ngày
Thị phi danh lợi xưa nay chuyện thường
Thế nhân cần có tình thương
Đừng nên ỷ thế lấn đường người ta
Tầm nhìn mở rộng cao xa
Từ bi trí tuệ chan hòa nhân sinh
Sống cho trọn nghĩa trọn tình
Đừng gây oan trái bất bình với ai
Mình còn có lúc cũng sai
Nghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu
Cuộc đời nào có bền lâu
Vô thường không hẹn biết đâu mà lường
Thăng trầm vinh nhục phong sương
Giữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu
Ta người có khác gì đâu
Cảm thông tất cả nguyện cầu an nhiên
Cần nên tránh ác làm hiền
Để tâm trong sạch không phiền không tham
Sân si nhất định không làm
Đơn sơ biết đủ không ham muốn nhiều
Tiền tình vật chất những điều
Nếu tham thì biết bao nhiêu cho vừa
Đừng nên lưu luyến say sưa
Xa ly đừng chấp đừng ưa so bì
Đắm mê dục lạc mà chi
Ta còn không có, có gì của ta ?
Đủ duyên hòa hợp sinh ra
Hết duyên tan rã gì là ta đâu?
Chấp chi mang khổ mang sầu
Nhẹ nhàng buông xả không cầu không mong
Luôn luôn thanh tịnh cõi lòng
Thảnh thơi giải thoát khỏi dòng trầm luân
Đọc những bài thơ về vô thương luôn khiến cho ta phải suy ngẫm sâu sắc. Khi ta chợt nhìn lại chặng đường đã đi qua, nhìn thấy quá trình mình trưởng thành và lớn lên, những va vấp gặp phải cùng bao thăng trầm cuộc sống. Từ đó, hiểu rằng cuộc đời này chẳng ngắn cũng chẳng dài nhưng đủ để chúng ta cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có.
Đừng quên theo dõi VOH Sống đẹp để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.