Tới Cao Bằng - “viên ngọc xanh” của núi rừng Đông Bắc - bạn sẽ được khám phá thiên nhiên tươi đẹp, thưởng thức món ngon và cảm nhận được sự nhiệt tình của người dân. Nếu chưa có cơ hội ghé thăm, bạn có thể cùng VOH ngắm nhìn vùng đất này qua những bài thơ về Cao Bằng và tục ngữ, ca dao về Cao Bằng.
Những bài thơ về Cao Bằng đất và người
Cao Bằng nằm ở vùng Đông Bắc của Tổ quốc, sở hữu cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, hùng vĩ. Nơi đây có núi non trùng điệp, có hang động, hồ nước đẹp hoang sơ, thơ mộng, có những món ăn ngon, có nhiều nét văn hóa bản địa độc đáo…
Dường như có quá nhiều thứ đề nói về vùng đất non xanh nước biếc này. Tuy nhiên, mỗi thi sĩ viết thơ về Cao Bằng sẽ giúp bạn khám phá một góc đặc sắc khác nhau. Để rồi, chỉ cần ghép các mảnh ghép lại, chúng ta sẽ có một bức tranh toàn cảnh về Cao Bằng dễ làm say đắm lòng người.
Cao Bằng
Tác giả: Trúc Thông
Sau khi qua đèo Gió
Ta lại vượt đèo Giàng
Lại vượt đèo Cao Bắc
Thì ta tới Cao Bằng
Cao Bằng, rõ thật cao!
Rồi dần dần bằng xuống
Đầu tiên là mận ngọt
Đón môi ta dịu dàng.
Rồi đến chị rất thương
Rồi đến em rất thảo
Ông lành như hạt gạo
Bà hiền như suối trong.
Còn núi non Cao Bằng
Đo làm sao cho hết
Như lòng yêu đất nước
Sâu sắc người Cao Bằng.
Đã dâng đến tận cùng
Hết tầm cao Tổ quốc
Lại lặng thầm trong suốt
Như suối khuất rì rào.
Bạn ơi có thấy đâu
Cao Bằng xa xa ấy
Vì ta mà giữ lấy
Một dải dài biên cương.
Lên Cao Bằng
Tác giả: Vương Đình Trọng
Lên đến Cao Bằng không sợ dốc
Đèo Giàng, đèo gió đã lùi sau
Lên đến Cao Bằng không sợ đói
Nước trong, gạo trắng sẵn từ lâu
Lên đến Cao Bằng không sợ ốm
Chợ bày ngải cứu bán thay rau…
Lên đến Cao Bằng anh chỉ sợ
Em không còn đó biết tìm đâu.
Cao Bằng
Tác giả: Nguyễn Ngọc Bái
Vốn là vậy, Cao Bằng cao và gió
Những nẻo đường đèo dốc lượn quanh co
Những mái ngói âm dương dầu dãi
Càng lên cao càng hun hút sương mờ
Tưởng không núi lữ hành thành đơn độc
Đá dựng ngang trời, ẩn hiện ngang mây
Thác Bản Giốc như một thiên bi tráng
Thả mông lung vực thẳm xuống trần ai
Chừng con nước vô tư không mệt mỏi
Thiên nhiên hồn nhiên, đâu rắc rối như ta
Còn bao cảnh bao tình chưa tới được
Vội ngắm Bằng Giang rồi vội chia xa
Ở nơi đó bạn bè tôi một thuở
Có người còn người mất, chẳng nguôi ngoai
Đường xa vậy, đường xa ai đoán định
Ơi Cao Bằng từng in dấu chân tôi.
Cao Bằng đang hè
Tác giả: Nguyễn Thụy Kha
Mận chín thưa thớt dần
đào bắt đầu ửng đỏ
con đường lát bê-tông phẳng êm
mới mẻ một lối đi quen
lúa vàng lên núi đứng
mươn mướt thung ngô xanh thẫm
Cao Bằng đang hè
sông miệt mài lặng lẽ dưới kia
mải vút cao một vòng cung núi
Cô-li-a dài hơn vắng xa
bản Mán nào chon von ngọn khói
Tĩnh Túc thiếc, thuỷ điện Tà Sa
bỗng ngang lưng súng kíp
ruộng bậc thang nếp áo màu chàm
phía Ngân Sơn, núi Đôi dùng dằng
chợ phiên Nà Phặc
ghé nhà bạn lính xưa trận mạc
mồ hôi đầm đồng hun nước da
Vai chai đi những gánh củi vừa về
đã dịu mềm trẻ khóc
tiếng sơ sinh một vùng núi già
mát rượi mọc trăng đêm
dâng bâng khuâng
cứ nhớ một ai không ngủ được
thì Cao Bằng đang thức
nhấp nhô núi đổ về xuôi
thanh bình khói sương thị xã trong mộng mị
túi thổ cẩm trĩu vai em khẽ
ngoảnh lại một điệu then
vuông vắn từng ô xếp
rừng thật thà như củi chẻ ra
óng một màu mật ngọt
là chất keo gắn chặt
lần đầu với Cao Bằng.
Người về Cao Bằng mùa xuân
Tác giả: Dương Kỳ Anh
Người về Cao Bằng mùa xuân
Mõ trâu lóc cóc
Mõ trâu điểm nhịp
Thời gian luân hồi.
Mùa xuân trên lưng trâu
Người chăn thả
Hoang sơ giữa đại ngàn
Buộc vào cổ trâu
Tiếng Mõ
Buộc vào cổ trâu
Thời gian...
Người về Cao Bằng mùa xuân
Núi đồi căng nở
Buộc vào lưng chừng trời
Hoa đỏ
Buộc vào
Lưng chừng trời...
Người về Cao Bằng
Mùa xuân
Phất mộng bông lau
Lưng đèo trắng xóa.
Lên Cao Bằng
Tác giả: Nguyễn Đức Mậu
Lên Cao Bằng chạnh nhớ
Nhà thơ miền núi Hoa
Mây vẫn trắng, cây vẫn xanh
Người đã thành thiên cổ...
Dường như mỗi nhà thơ đều có
Một vùng quê, một dấu ấn riêng mình
Dường như câu thơ lẫn vào mây gió
Lẫn vào hoa vàng, non tơ cỏ xanh
Một chiều mưa đi dọc phố Vườn Cam
Tìm người chiến binh già năm đánh Pháp
Ông đã viết câu thơ bất chợt:
Gối đầu bảy ngày gạo
Nhìn sao rơi đỉnh mùng...
Có người viết không nhiều mà mình nhớ mãi
Lại có nhà thơ như con ong mê mải
Tìm chưa ra mật ngọt giữa hoa rừng
Lên Cao Bằng, tới đỉnh trời Fhia booc trắng sương giăng
Ở đó có nhiều cây lá ngón
Loài cây nghe tên rất lâu, giờ mới gặp
Nhớ câu chuyện về tình yêu từ thời nao xa lắc
Rằng có nhiều đôi lứa
Yêu nhau mà không lấy được nhau
Họ lên đỉnh núi này tìm cây lá ngón
Ôi loài cây độc dược
Giúp đôi lứa quyên sinh từ thuở yêu đầu...
Nhưng đâu phải chỉ tìm cái chết
Mới giữ gìn trọn vẹn được tình yêu?
Lên Cao Bằng nghe đàn tính suốt đêm thâu
Tắm nước suối trong. Sưởi lửa nhà sàn
Rượu uống bát, nói cười và hát
Mình được bạn với sông bằng sông Hiến
Bạn cao xanh cùng núi đứng, núi ngồi
Có một chút Cao Bằng trong men say sóng sánh
Có một chút Cao Bằng trong mắt bạn nhìn tôi.
Say Cao Bằng
Tác giả: Hồ Hoàng Đông
Cao Bằng
Núi cao
Biên cương
Mây mờ
Tất cả đã có trong thơ
Đêm nay ta uống
Bên bờ Bằng giang.
Cao Bằng
Rượu cả chum, quả cả cây
Nghĩa tình như bát rượu đầy
Từng đêm.
Cao Bằng
Say lại thêm say
Sương pha lẫn phố
Người say tình người.
Cao Bằng mai trở về xuôi
Ngày nằm trên phố
Đêm mơ Cao Bằng.
Kìa mùa xuân Cao Bằng
Tác giả: Vũ Đan Thành
Mùa xuân đang lấp ló
Ô kìa bông mận trắng
Đào khoe sắc lưng đồi
Vẽ mùa xuân nắn nót.
Kìa chú chim đương hót
Nhảy nhót trên cành cao
Gọi mùa xuân xôn xao
Trên má thắm môi đào.
Mùa xuân về mắt biếc
Hay tình yêu tha thiết
Mùa xuân về tiếng hát
Véo vón trên đồi cao.
Điệu tình then ai gảy
Nghe như hạt nảy mầm
Tiếng chồi non thức giấc
Cô gái Tày lên nương.
Mùa xuân về Trùng Khánh
Suốt một rẻo Cao Bằng
Đàn tính vang xóm núi
Reo mừng lưng chừng non.
Mùa xuân chen hoa nở
Câu hát then rộn ràng
Đợi anh mùa hát hội
Tháng giêng bạn tình ơi… hú hú hú…
Cao Bằng
Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Điệp
Cao Bằng bát ngát rừng xanh,
Mây ngàn gió núi long lanh bên trời.
Bảo Lạc vàng giọt nắng rơi,
Mẻ Pia- Mười bốn tầng mời bước ai.
Thông Nông náo nức dặm dài,
Bãi Tình thơ mộng trải dài lối xa.
Thác Nặm Ngùa giữa bao la,
Không gian khoáng đạt chan hòa ý thơ.
Hà Quảng tháng đợi năm chờ,
Suối Lê Nin cứ lặng lờ trôi trôi.
Núi Các Mác đứng bên trời.
Phải chăng núi vẫn đợi người tri âm?
Hang Pác Bó nét lặng trầm,
Cái nôi cách mạng ươm mầm non sông.
Thăm khu di tích Kim Đồng,
Thiếu niên anh dũng muôn lòng tôn vinh.
Cùng nhau ghé bước Nguyên Bình,
Rừng Trần Hưng Đạo khắc hình tháng năm.
Hoà An người đến viếng thăm,
Đền vua Lê vẫn thâm trầm khói hương.
Thành phố rộn rịp cung đường,
Kỳ Sầm lễ hội nén hương ân cần.
Chùa Đà Quận, chùa Đống Lân,
Lưu giữ bảo vật xa gần nghe danh.
Trà Lĩnh đợi bước chân anh,
Mắt Thần, Mã Phục sẵn dành chất men.
Say lòng một thoáng Thăng Hen,
Cổng trời Trà Lĩnh mây chen cuối trời.
Trùng Khánh mời ghé bạn ơi,
Miền quê chứa đựng một trời tơ vương.
Bản Giốc rào rạt nước tuôn,
Động Ngườm Ngao đẹp lạ thường quanh năm.
Kia chùa Phật Tích Trúc Lâm,
Tựa lưng vách núi thâm trầm hồi chuông.
Khuổi Ky - Làng đá vấn vương,
Sắc màu huyền thoại thơm hương núi rừng.
Hạ Lang ngăn ngắt sắc rừng,
Đồi thông Vinh Quý say từng lối qua.
Quảng Uyên nắng ấm chan hoà,
Đèo Khau Liêu chốn giao thoa núi đồi.
Phục Hoà thong thả dạo chơi,
Bản Giuồng làng cổ bao đời an yên.
Thạch An một cõi trời riêng,
Đông Khê di tích một miền quê ta.
Vịt quay bảy vị làm quà,
Phở heo quay cũng thật là thơm ngon.
Khâu nhục bùi béo ngậm tròn,
Ong xào măng- Thử món ngon đi nào!
Giòn thơm chiếc bánh áp chao,
Chiếc bánh nhỏ cũng gợi bao thèm thuồng.
Rượu mía đặc sản thơm hương,
Trám đen, hạt dẻ yêu thương quê mình.
Cao Bằng nồng đậm ân tình,
Mỗi địa danh, một bóng hình quê hương.
Dẫu rằng xa cách dặm trường,
Bao trìu mến, bấy yêu thương gửi về.
Bánh ngải Cao Bằng
Tác giả: Bùi Thị Ngọc Điệp
Lá ngải rừng ướt hơi sương,
Dẻo mềm hạt nếp đồi nương Cao Bằng.
Bánh thơm từng ngón tay cầm,
Chút hương vị lạ thì thầm trên môi.
Thức bánh từ thuở xa xôi,
Ướp hương rừng núi, xanh lời cỏ cây.
Ngọt thơm chiếc bánh trên tay,
Tấm lòng mến khách người Tày gửi trao.
Ánh trăng
Tác giả: Y Phương
Dưới ánh trăng
Tiếng đàn then
Vừa đủ nghe
Cỏ lấp lánh
Khe khẽ ướt
Tiếng đàn nép vào nhau
Ánh trăng nhợt trên đầu
Buồn vô cớ dềnh lên.
Cao Bằng ban đêm
Tác giả: Mai Lâm
Non nước vui chơi mải hết ngày,
Cao Bằng đêm đến cảnh buồn thay!
Lưa thưa ngọn điện đường loe đóm,
Lụp xụp khu nhà mái khuất cây.
Sòng bạc bí bô vài chú khách,
Rạp tuồng nhí nhảnh mấy cô Tây.
Nên thơ chỉ có cầu sông Hiến,
Dưới ánh trăng vàng nước cuộn mây.
Lý thương nhau hát ở Cao Bằng
Tác giả: Tô Nhuần
Lên Cao Bằng em hát "Lý thương nhau"
"Xa ngàn dặm" em theo cùng câu hát
Những người lính làm sao mà quên được
Giọng Quảng Nam ấm một khoảng vùng biên
Em ơi em giữa đồi núi điệp trùng
Dẫu cơn mưa đầu mùa đến vội
Anh vẫn khát như bao đồng đội
Đến cháy lòng một bóng dáng sau cây
Lên nơi này em hát giữa đồi mây
Cái phách đảo sao dằn lòng đến vậy
Những người lính đang nghe và thấy
Em hát giữa chiến hào câu "Lý thương nhau"
Chỉ một câu lục bát có gì đâu
Mà điệu lý bao đời lưu luyến thế
Người ở phía bên kia không thể
Hiểu biết ngọn ngành câu "Lý thương nhau"
Sau nơi này rồi em về đâu
Em quay lại với đèo Giàng, đèo Gió?
Với đèo Ngang, Hải Vân sóng vỗ?
"Xa dặm ngàn" câu lý lại tìm nhau
Đồng đội và anh lên chốt đã từ lâu
Tim vẫn đập bồng bềnh câu lý.
Nậm Nàng đêm
Tác giả: Nguyễn Anh Nông
Eo óc tiếng gà bản nhỏ
Chày khuya buông tiếng dập ..dình
Lốc bốc trâu nhà khua mõ
Anh ngồi với lửa, lặng thinh.
Bất chợt leng keng tiếng máy
Trời đêm rụng chiếc sao xanh
Suối nhỏ âm thầm róc rách
Xe ai tăng tốc lao nhanh?
Trong chăn, cậu nào nói mớ
Tiếng reo như bắt được nàng
Buồn tênh, anh ngồi nhớ vợ
Tàn đêm thức với Nậm Nàng.
Mời anh về quê em
Tác giả: Vũ Khánh Đông
Mời anh về quê em Cao Bằng.
Miền Biên cương chưa bao giờ anh tới.
Một lần thôi em vẫn chờ vẫn đợi.
Đợi anh về ngắm núi vươn trời xanh.
Cao Bằng quê em mộc mạc chân thành.
Giữa mùa đông mà nghĩa tình ấm áp.
Điệu hát then tiếng đàn tính ngân xa.
Cao Bằng quê em anh hãy cùng về.
Thăm Suối Lê Nin núi cao Các Mác.
Nơi khởi nguồn cách mạng sáng niềm tin.
Về quê em có sông Hiến, sông Bằng.
Uốn mình quanh phố phường sầm uất.
Chợ phiên về cho biết bao sản vật.
Của đất trời và của giọt mồ hôi.
Về quê em ngắm lửa đêm sương trời.
Nghe chuyện thời cha ông ta đánh giặc.
Nghe núi rừng chở che khi chiến tranh.
Về quê em nơi ấy sáng ngời.
Hưng đạo khu rừng ngày đầu cách mạng.
Theo chiều dài lịch sử mãi vẻ vang.
Về quê em nơi chấn ải giang san.
Thác Bản Giốc ngàn đời tiếng nước đổ.
Về quê em biết bao điều mãi nhớ.
Pháo đài xưa nơi chiến tích huy hoàng.
Về quê em ở nơi ấy hiên ngang.
Anh sẽ biết có con đèo năm đó.
Đèo bông lau ghi dấu chiến công đầu.
Về quê em đi bất cứ nơi đâu.
Anh sẽ thấy mảnh đất giàu truyền thống.
Dũng cảm can trường rất đỗi yêu thương.
Quê hương cách mạng trăm mến ngàn thương
Mây xanh thác bạc
Tác giả: Nguyễn Anh Nông
Tung tỏa chiều buông xõa tóc xanh
Cây cỏ man mác.Thác bên ghềnh
Thả hồn theo gió, mơ theo gió
Đâu dáng hình quen - em của anh?
Thiên nhiên tinh khiết hoang sơ quá
Mây núi đơn côi vắng bóng người
Giá như thêm có em nên nữa
Vạn vật cùng anh bớt lẻ loi.
Ước gì em ở bên anh nhỉ?
Tay nắm trong tay dạo khắp chiều
Cùng ngắm hoa rừng và có thể
Thầm thì môi nói những lời yêu.
Ước gì được ngắm em cười, khóc
Bên đá xanh rêu cát úa vàng?
Ước gì tóc được xòa trong tóc
Anh vén vầng mây - ngó bóng trăng?
Thơ cho con
Tác giả: Nguyễn Bùi Vợi
Cao Bằng mùa này đêm còn lạnh không con?
Mền chăn mỏng con mang sao đủ ấm
Nghe đài báo từng ngày tin mưa nắng
Hà Nội nôn nao lại nhớ Cao Bằng.
Bố nhớ chiều biên giới sương giăng
Mây huyền ảo như mây trong cổ tích
Đêm trăng bạc mơ hồ con suối hát
Đốm lửa xa ấm áp một làng Mèo
Từ dạo con lên, bố lại nhớ nhiều
Những kỷ niệm cứ bời bời sống dậy
Cái dốc vắng nắng chiều hiu hắt cháy
Tiếng chim kêu thao thức cả ngàn lau.
Giặc tràn sang đến ngọn cỏ cũng đau
Gió không thể vẩn vơ là gió nữa
Mùi tanh máu, mùi gắt gay của lửa
Gió thốc vào mặt em bé sơ sinh
Đêm bố nằm thương về một Bảo Lâm
Con thì đến với tấm lòng hăm hở
Tay con gái mười ngón mềm thon nhỏ
Thúc xà beng tóe lửa xẻ chiến hào.
Xa mẹ cha, xa Hà Nội lần đầu
Hai mươi tuổi, con còn thơ dại lắm
Đồng đội dắt díu con khốn lớn
Hiểu cuộc đời từ mỗi giọt mồ hôi.
Thư chưa về. Bố mẹ ít mong thôi
Con viết cũng khó mà gửi được
Cao Bằng chia nhớ thương cho cả nước
Để bao chiều bố mẹ nghĩ về con...
Gặp gỡ Cao Bằng
Tác giả: Xuân Hoàng
Một dải miền cao ẩn mấy đời
Thành đô nhà Mạc khuất đâu rồi?
Sắc-tông hội tướng nơi nào nhỉ
Biên giới, đường xa tính lối lui?
Có phải đây nơi Hoàng Đỉnh Giong
Hiên ngang, người cộng sản anh hùng
Thoát xiềng xích địch, về căn cứ
Cơ sở dần loang, đỏ một vùng?
Chỉ biết giờ đây, đêm thật lặng:
Đỉnh cao nhấp nháy đài thiên văn
Núi vây bốn mặt, sương mờ ảo
Một lũng bình yên lấp loáng trăng
Ở đây, hai nhánh sông rất ngọt
Hợp một đường trăng khép đảo vui
Câu hát nào xưa về lính thú
Đã thành ký ức quá xa xôi!
Đêm nay bỗng gặp gỡ Cao Bằng
Sông nước miền trên mở lối trăng
Đất nước vốn giàu âm hưởng lạ
Cao Bằng! Ai đó dễ quên chăng?
Xem thêm:
Top những bài thơ về núi rừng thiên nhiên hùng vĩ
35+ bài thơ về thiên nhiên hay, câu thơ về phong cảnh thiên nhiên khiến bạn say đắm
35 bài thơ về suối rừng nuôi dưỡng tâm hồn, tình yêu quê hương
Thơ hay về Cao Bằng và các địa danh nổi tiếng
Cao Bằng có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thậm chí là nổi tiếng tầm khu vực và thế giới. Do đó, kho tàng thơ về Cao Bằng cùng các địa danh này khá phong phú. Cùng VOH khám phá vẻ đẹp của thác Bản Giốc, khu di tích Pác Bó, hồ Thang Hen… qua những vần thơ sau.
Thác Bản Giốc
Tác giả: Hoàng Trung Thông
Đây trời nghiêng sóng trào nước đổ
Đây mưa phun khói tỏa ngày đêm
Đây bảy sắc cầu vồng bay múa
Khi ngày về núi đỡ mặt trời lên.
Con trâu vàng từ hang nào lạc lối
Tới nơi đây tìm uống nước trời?
Dòng sông xanh chảy quanh đường biên giới
Quá yên bình nước nhảy xuống chơi.
Bản Giốc đó một chuỗi cười vô tận
Khéo dành riêng hai nước nghe chung
Bản Giốc đó dải lụa trời phơi trắng
Khéo dành riêng hai nước cùng trông.
Đền tạ đế vương đà sụp đổ
Pháo đài kia cũng đứng im hơi
Chỉ còn giống người reo bên thác đổ
Chỉ có vang xa tiếng thác cười...
Đề ảnh chụp thác Bản Giốc
Tác giả: Trần Đông Phong
Bản Giốc bao lần đã ghé chơi
Núi sông như gấm rõ đây nơi
Sau mưa thác bạc mờ hơi nước
Trước gió đầu hoa tóc rối bời
Ai câu cá nước, câu thời thế
Người ngắm non sông, ngắm thế thời
Quây Sơn uốn lượn trôi chìm nổi
In bóng giang sơn đượm sắc trời.
Bản Giốc
Tác giả: Lữ Huy Nguyên
Dòng thác bạc, sáng rực trời Bản Giốc
Sông Quây Sơn hoa cát nở bồng
Thung lũng cỏ đẫm xanh sa mộc
Con cá trầm hương thơm bữa cơm đồng
Dòng thác réo sôi trào đổ võng
Tâm hồn tôi theo con thác lao
Tiếng nước động i âm vách núi
Ngọn cây cao rung gió ào ào
Những mầm đá nhấp nhô bàn thạch
Cây cối già kết nụ thời gian
Ngọn thác xa, hơi bay như khói
Bụi nước trắng trời Đàm Thuỷ mây giăng
Tôi ngụp bơi tắm nắng dòng sông
Bè nứa cầu phao vặn mình sóng vỗ
Cồn cát Pò Thom, một doi đất nhỏ
Bỗng hóa thành điểm nóng mấy năm nay
Tôi mặn lòng nắm chặt những bàn tay
Từng vượt sóng dựng nhà trên chốt
Đêm xuân ấy... trở trời gió bấc
Vành trăng liềm, lá lúa đỏ khay
Tôi gặp em, em quê Nà Ay?
Hay Bản Nưa, Keo Tàn, Lũng Niếc?
Có phải em đếm lao cầu lũ thác
Nước xói lưng trần, cát rát vai?
Những ngôi nhà mở cửa hướng ban mai
Màu ngói ống rêu phong như cổ tích
Bài hát lượn, trong tầm xạ kích
Trời biên thuỳ đông gió chẳng ngừng im
Những hàng rào xếp đá chân đồi sim
Tiếng đàn tính rập rờn khung cửa sổ
Cánh cò trắng rợp trời, trưa vỡ cỏ
Lốc cốc trâu đàn tiếng mõ khuya
Chia tay em trong vàng nắng nương ngô
Thăm cồn chốt, bàn chân tôi dẫm đất
Hàng dây điện chim rừng đậu hót
Tôi lặng nhìn muốn hót cùng chim
Tôi chậm về sau mấy trăm đêm
Bản Giốc mình đã kiên cường giữ đất
Pò Thom ơi! Nhỏ nhoi doi cát
Máu đổ rồi trên sông Quây Sơn
Đơn vị dân quân chốt giữ bãi cồn
Những chàng trai bản quê, chân thật
Những cô gái chưa qua tuần trăng mật
Nét hài hòa trong tranh dân gian
Ước hồn tôi âm hưởng một cây đàn
Tôi sẽ dạo bài ca trên sóng nước
Mỗi nốt nhạc hóa mầm cây ủ hạt
Gieo đều lên cồn cát một mùa vui
Dòng sông quê còn có lúc đầy vơi
Con thác dội vẫn đêm ngày nhắc nhở
Thắm đỏ hoa đào, trắng mùa hoa sở
Tổ Quốc là vạt đất được trao tay
Chẳng có gì huyền thoại ở nơi đây
Bản Giốc đẹp, thần tiên mà rất thực
Đêm dần xuống khoảng trời thu trầm mặc
Cầm canh, tiếng thác đổ bờ quen
Về chốt ai ngờ gặp em
Vẫn cây đàn tính mắc đầu hiên
So dây, tôi gảy mời em lượn
Bếp lửa sông rừng cháy suốt đêm.
Pác Bó hùng vĩ
Tác giả: Hồ Chí Minh
Non xa xa, nước xa xa,
Nào phải thênh thang mới gọi là.
Đây suối Lê-nin, kia núi Mác,
Hai tay xây dựng một sơn hà.
Cảnh rừng Pác Bó
Tác giả: Hồ Chí Minh
Non xanh xanh, nước xanh xanh,
Trong rừng xanh có mấy danh Võ hầu.
Chung quanh xanh ngắt một màu,
Hoa chen lá phủ, trên đầu bóng cây.
Chim từng lũ, thú từng bày,
Thú kêu inh ỏi, chim bay là là.
Giọng khe róc rách dưới nhà,
Bên tưởng cảnh vẽ bức hoa bên mình.
Đêm khuya chồn cáo mò rình...
Thăm Pác Bó
Tác giả: Xuân Diệu
Nước từ gốc đá chảy tuôn
Suối xanh ngăn ngắt một nguồn vô biên,
Xuôi xa rồi lại trào lên;
Cây thài lài tía mọc bên đá ghềnh.
Một vùng thuần khiết non xanh
Như mang ánh mắt tinh anh Bác Hồ.
Hãy còn bàn đá nhấp nhô
Bác ngồi dịch Sử, nghĩ cho muôn đời.
Rau măng cháo bẹ dâng Người,
Ngày ra bờ suối, tối thời vào hang.
Nơi đây Bác vạch đường quang
Mở ra sông núi, gồm sang biển trời.
Cải soong dưới suối đâm tươi;
Xuống làng: mái ngói điểm vui các nhà.
- Thăm hang trước, nhớ ngày xa
Bác trồng khóm trúc nay đà xanh um.
Thắng cảnh Cao Bằng
Tác giả: Trần Đức Thiện
Địa đầu Tổ Quốc vạn trùng xa
Đường uốn quanh co tựa khúc Xà
Non thẳm mênh mông rền suối hát
Ngàn xanh bát ngát rộn chim ca
Ngườm Ngao dạo động xem cây bạc
Bản Giốc du thuyền ngắm thác ngà
Phong cảnh núi rừng như bức họa
Cao Bằng in đọng cõi lòng ta.
Bên suối Lênin
Tác giả: Xuân Tùng
Nhìn suối Lênin lại gặp mây trời
Dải lụa trắng, giữa thung xanh Pắc Bó
Chia tay suối, lòng bâng khuâng nỗi nhớ
Ngỡ gặp Người trong những dáng mây bay.
Về với Cao Bằng
Tác giả: Thiên Ân
Theo em về với Cao Bằng
Lạc vào tiên cảnh tình giăng giăng đầy
Thác chiều Bản Giốc tỉnh say
Ngườm Ngao huyền bí khen ai đắp tình?
Thang Hen, hồ nước lung linh
Níu chân du khách lặng thinh không lời
Đây hang Pắc Bó, em ơi!
Ngày xưa gian khổ bóng Người in sâu…
Suối Lê Nin, chảy đi mau
Núi Các Mác, đời bể dâu nhiệm màu
Lũng Luông hiểm trở biết bao?
Cảnh quan thêu dệt duyên đầu nôm na
Làng nghề đan chiếu mở ra
Vải chàm người nhuộm cho ta với mình
Làng rèn thắm thiết nghĩa tình
Lũng Giang làm giấy tạo hình sâu xa
Gặp nhau hòa tấu khúc ca
Gìn vàng giữ ngọc ngân nga tiếng cười
Vịt quay em lại vội mời
Bánh chè lam, tiếng ru hời, tiếng ru
Giã từ giọt lệ cuối thu
Mân mê bánh khảo sương mù chưa tan
Cao Bằng óng ánh tơ vàng
Chiếc nôi cách mạng tình càng nâng niu.
Lời thuyết minh hang Ngườm Ngao
Tác giả: Bế Thành Long
Có thấy chăng
Nhũ đá giấu diếm sự long lanh
Bóng tối đựng trời thu đã ngủ
Không mặt trời bắt nhịp ngày đêm
Chỉ những con Dơi chao cánh
Qua màu đen trong suốt
Từng chùm đá buông chuông
Kia vũ nữ cuộn mình điệu múa
Phơi lên đá trắng vĩnh hằng
Quên mất lối về cuộc sống
Cổng trời trong tối
Đá vụng về nâng cánh Đại Bàng
Bâng khuâng mãi chưa bay
Khánh đá trơ trơ gửi lại
Cái bồng bềnh thổn thức
Đời sau chớ vập vào
Cứ để khánh đá câm.
Chiều trên Bản Giốc
Tác giả: Dũng Lê Ngọc
Nay cầm mình trên Bản Giốc mờ xa
Nghe tiếng thác nỉ non ôm lồng ngực
Kia có phải lũ chim trời nao nức
Đón hè sang trong khoảnh khắc giao hòa
Tôi tránh nắng dưới vòm đa Đàm Thủy
Mận chín rừng thơm phức cả hồn thơ
Ôi mê mẩn nơi thân thương dung dị
Nước non xanh kỳ vĩ tự bao giờ
Màu lúa vàng êm ả đến ngu ngơ
Trên bè nổi miên man từng suy nghĩ
Một mình tôi, một mình tôi túy lúy
Sông Quây Sơn tĩnh lặng có ai ngờ
Cao Bằng hỡi vùng biên cương thân mến
Cho tôi làm cánh nhạn trước thiên nhiên
Bay bay mãi vào không gian hư ảo
Nhặt yêu thương xa cánh mọi ưu phiền.
Viếng mộ Kim Đồng
Tác giả: Nguyễn Ngọc Oánh
Nơi đây
Em nằm xuống
Một cây nghiến mọc lên đứng thẳng
Bốn mùa mưa nắng
Cùng cây rừng hát bản trường ca
Đệm nhạc vui, sli - lượn bay xa...
Anh vào thăm em
Mặt trời lên núi
Ngọn cỏ gà lặng yên không nói
Lao xao cỏ tranh kể chuyện thầm thì
Lũ bướm rừng tụ về hớn hở
Như ngày nào, chờ những chuyến thư đi...
Cột bia xám khắc tên em đó
Hay túi công văn em sắp lên đường?
Nhìn bụi tre nhớ cây gậy trúc
Từng nâng em qua những bước lầy trơn
Đã bao lần em lội qua đây
Mà nước suối xanh màu chàm áo ấy?
Và bao lần lũ giặc thua mưu
Mà con thác nay còn cười vang dậy?
Những lối mòn em qua ngày trước
Gai không còn cắm chân
Chỉ tiếng hát đưa Pì - noọng lên nương
Hổ không còn chắn lối
Cành hoa rừng vẫn đợi em qua
Theo dấu chân em
Công văn lại lên đường
Cùng tiếng khèn nhẹ bay trong nắng
Ngựa rung nhạc xốn xang
Chồi biếc sang xuân quanh chỗ em nằm...
Xem thêm:
Thả hồn phiêu lãng với 35 bài thơ về mây hay và lãng mạn
32 bài thơ về quê hương đất nước, thơ 4 chữ về quê hương
30 bài thơ về dòng sông dạt dào xúc cảm và ý nghĩa sâu sắc
Thơ về cô gái Cao Bằng
Cao Bằng không chỉ khiến du khách xao xuyến với cảnh sắc nguyên sơ, thơ mộng, kỳ vĩ mà còn gây thương nhớ bởi ánh mắt, nụ cười và vẻ đẹp tự nhiên của người con gái miền sơn cước. Vẻ đẹp thuần khiết, dịu dàng, đượm hương sắc núi rừng ấy được thể hiện qua từng câu thơ hay về Cao Bằng, đặc biệt là thơ về những cô gái Cao Bằng.
Con gái Nùng
Tác giả: Đàm Hải Yến
Nhìn em cười chị thấy mình trẻ lại
Chị em mình vốn là con gái
Gặp gió mặt e, gặp khách mặt cười
Cha mẹ dạy rồi
Gái bản tuổi đôi mươi
Chớ ngại bàn tay chai, gót chân nẻ
Chớ chê quê khô bản nghèo em nhé
Nước suối làm nên giọt máu tinh anh
Gió núi, nhựa chàm nhuốm tóc em xanh
Luống cày đồng xa cho nét xinh đẹp
Mà sải bước cùng người trên thảm lụa
Chị em mình ăn củ khoai hạt lúa
Không quên mặn mòi nước mắt mẹ cha
Con chim rừng! Cứ bay đi, bay xa
Để thấy đất nước mình dài rộng
Em nhỏ nhắn trong vòng tay dân tộc
Không lẫn vào đâu con gái người Nùng.
Áo chàm bay
Tác giả: Y Phương
Những cô gái áo chàm
Lơ ngơ đi trên cỏ
Ơ hay trời chẳng gió
Áo chàm tung cánh bay.
Pò Lài chiều
Tác giả: Nguyễn Anh Nông
Gió thoảng hương hồi hương cốm nếp
Nhà ai thấp thoáng lẫn trong chiều
Bóng em lay nắng lung linh núi
Xao động lòng thung tiếng ve reo.
Giá em đừng lấy chồng vội nhỉ
Và anh chưa có... đẹp bao nhiêu
Pò Lài ơi đoá hoa bên núi
Vương vấn ong bay rối cả chiều.
Cao Bằng nơi anh qua
Tác giả: Vũ Đan Thành
Nơi Cao Bằng đã đôi lần ghé thăm em
Có nắng chiều làm ngơ ngác cánh rừng xanh
Mảnh đất biên cương ánh hoàng hôn rất lạ
Mây trắng la đà trên đỉnh nhấp nhô xa.
Nơi anh gặp em nắng làm nghiêng ngả núi
Theo chân em anh đi suốt cả ngày đường
Có cô gái Tày miệng tươi cười dẫn bước
Em hát cứ như mùa xuân về thiết tha.
Núi đồi biếc xanh còn em xinh xinh lạ
Đi qua bản làng tôi không kịp nhớ tên
Anh bước vội qua những triền đồi ngược dốc
Phía bên kia con gió thổi tóc em bay.
Con gió thổi vòng quanh tỏa hương lay ngát
Nghe đâu như tiếng đàn tính hát tình tang
Cô gái Tày đeo gùi vắt vẻo ngang lưng
Đi tắt qua cánh đồng ven triền núi thắm.
Mấy cô gái tày hôm xưa ôm đàn tính
Hôm nay lên nương xa hái bắp ngô non
Đôi chân hôm nay bước đi nhanh thoăn thoắt
Anh đi theo chân em bước đã mỏi rồi.
Mùa sau đợi anh Cao Bằng em nhớ nhé
Trùng Khánh biên cương anh đã thuộc đường về.
Ca dao về Cao Bằng
Ca dao, tục ngữ, thành ngữ là tấm gương phản chiếu nhận thức và quan niệm của người xưa về các hiện tượng, vấn đề trong xã hội cũng như lối sống, cách ứng xử… Do đó, đọc tục ngữ Cao Bằng, ca dao Cao Bằng cũng là một cách giúp chúng ta hiểu hơn về vùng đất, con người cũng như văn hóa nơi đây.
1. Cao Bằng, Cao Bẳng, Cao Băng
Cao lên tỉnh Lạng, cao bằng ngọn tre.
2. Mai anh đi thú Cao Bằng
Giã em ở lại đạo hằng chớ quên.
3. Gái chính chuyên lấy được chín chồng
Ba chồng thành Lạng, ba chồng thành Cao
Ba chồng để ngọn sông Đào
Trở về đỏng đảnh làm cao chưa chồng.
4. Nàng về giã gạo ba trăng
Để anh gánh nước Cao Bằng về ngâm
Nước Cao Bằng ngâm thì trắng gạo
Anh biết em liệu có được chăng
Trần trần như Cuội cung trăng
Biết rằng cha mẹ có bằng lòng không?
Để anh chờ đợi luống công
Trước sau anh vẫn một lòng yêu em.
5. Cái cò lặn lội bờ sông,
Gánh gạo đưa chồng, tiếng khóc nỉ non.
Nàng về nuôi cái cùng con,
Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng.
Ở nhà có nhớ anh chăng?
Để anh kể nỗi Cao Bằng mà nghe.
6. Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng nước mắt nỉ non
Nàng ơi trở lại cùng con
Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng
Chân đi đá lại dùng dằng
Nửa nhớ Cao Bằng nửa nhớ vợ con
Đi thời nhớ vợ cùng con
Khi về nhớ củ khoai môn trên rừng.
7. Nhà em ở cạnh cầu ao
Chàng đi xuôi ngược, chàng vào nghỉ chân
Chàng ngồi chàng nghỉ ngoài sân
Cơm thì nhỡ bữa, canh cần nấu suông
Rau cải chưa rắc, rau muống chưa leo
Cơm em mới có lưng niêu
Lửa em tắt mất từ chiều hôm qua
Ngược lên bãi Phú thì xa
Xuôi về bãi Mộc trồng cà lấy dưa
Đãi chàng một bữa cơm trưa
Liệu chàng có đợi có chờ được chăng?
Cơm em còn thiếu một bát canh măng
Em lên Cao Bằng đắp nấm trồng tre
Hết củi em đi buôn bè
Ba năm được củi đem về thổi cơm
Hết mắm em còn đi đơm
Ba năm mắm ngấu, thổi cơm đãi chàng
Dầu chàng trăm giận nghìn hờn
Thì chàng cũng phải xơi cơm bữa này.
Xem thêm:
85 câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ nói về thiên nhiên quan hệ tới lao động sản xuất của con người
100 câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ nói về du lịch thám hiểm các địa danh
100 câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ về quê hương, đất nước, con người Việt Nam
Ca dao, thành ngữ, tục ngữ của người Tày, Nùng ở Cao Bằng
Cao Bằng là địa bàn sinh sống lâu đời của nhiều dân tộc thiểu số. Trong đó, chiếm nhiều nhất là dân tộc Tày và Nùng. Kho tàng tục ngữ, thành ngữ, ca dao của hai dân tộc này được gìn giữ và truyền từ này sang đời khác có thể đại diện cho vốn sống, kinh nghiệm quý báu trong dân gian. Đặc biệt, nó cũng là lời ăn tiếng nói, là tinh hoa của vùng đất Cao Bằng.
1. Slam bươn le phộc, slốc bươn le nằng: trẻ 3 tháng tự biết lật, trẻ 6 tháng tự biết ngồi.
2. Ngần dèn tang tôm nhả, tha nả tảy xiên kim: tiền bạc là cỏ đất, tình cảm quý hơn tiền vàng.
3. Slam bươn kha slộc, slốc bươn kha loỏng: câu chú dùng trong dịp lễ, Tết với ý nghĩa chúc gia chủ nuôi được vật nuôi 3 tháng to bằng chiếc cối giã gạo, 6 tháng to bằng chiếc loỏng đập lúa.
4. Pất cáy têm cai, mò vài têm lảng: gà, vịt đầy sàn nhà, trâu, bò đầy chuồng.
5. Quằng lếch le noòng, quằng thoòng le lẹng: vòng vầng trăng màu xám sắt là mưa, vòng vầng trăng màu sáng đồng là nắng.
6. Phầy mẩy khiềng le đét, phầy mẩy héc le pjân: thấy lửa cháy lẹm phần muội đen bám ở kiềng là trời sẽ nắng, thấy lửa cháy lẹm ở trôn chảo là trời mưa.
7. Thoong Phung khước le lẹng, Thoong Cánh khước le noòng: khi nghe thác Thoong Phung gào réo thì trời sẽ khô hạn, khi nghe thác Thoong Cánh gào réo thì sẽ có mưa lũ (hai thác này đều nằm trên sông Quây Sơn).
8. Mật thay xáy chuyên rằng, noòng thuốm khằn nặm qua: thấy kiến chuyển tổ thì nghĩa là trời sắp mưa to.
9. Slíp co lả bấu tấng hả co thua: mười cây trồng muộn không bằng năm cây trồng sớm (trồng sớm kịp thời vụ năng suất cao hơn).
10. Nặm dú cốc lưu niên bấu tấng nặm thượng thiên lồng áp: nước cần thiết nhất trong sản xuất, nhưng nước mưa là tốt nhất cho sản xuất.
11. Mác phầy út rù đăng lồng chả: quả dâu da đút lọt lỗ mũi thì gieo mạ.
12. Nựa bươn chiêng bấu phảy/Khẩy bươn hả bấu nòn: thịt tháng Giêng không tiết kiệm, ốm đau trong tháng Năm không nằm.
13. Quai chướng chả/Vả chướng nà: khôn chăm mạ, dại chăm lúa.
14. Nà bười đuổi chả/Lục mả đuổi nồm: lúa tốt vì mạ, con lớn vì sữa mẹ.
15. Khửn đông thắc phjạ, dương nà thư bai: lên rẫy thì mang dao, đi ruộng thì mang cuốc.
16. Bươn slí lồng chả, bươn hả đăm nà: tháng 4 (âm lịch) gieo mạ, tháng 5 cấy lúa.
17. Hạ chí bấu đăm nà, Đông chí bấu khòa thúa: quá tiết Hạ chí không nên cấy lúa, Đông chí không nên gieo các loại đậu đỗ.
18. Pây tổng bấu nắt mà, pây nà bấu nắt theo: đi ruộng, đi rẫy không muốn về nhà.
19. Kếp pja bấu lìa cúm: mõ dao thường ở bên mông (chỉ sự chăm chỉ của người nông dân).
20. Bát bai slam ăn phước, bát cuốc slam ăn mằn: mỗi lần cuốc được 3 củ khoai (được coi mùa màng bội thu) và đánh giá bản chất lao động của người sản xuất.
21. Phjạ khồm bấu lau đẳm đảy: dao sắc không gọt được chuôi.
22. Hăn mò phằng mạ cụng phằng: thấy bò hứng ngựa cũng hứng (chê bai người thiếu chín chắn, thấy người khác làm cũng làm theo).
23. Phạ bấu slống ngần, bân bấu slống cúa: trời đất không cho tiền bạc, của cải.
24. Ngần sèn dú tẩư tôm vô sổ, cần rầư mì công khỏ đảy kin: tiền nong của cải ở dưới đất nhiều vô kể, người chăm chỉ chịu khó làm thì được ăn.
25. Pỏ hẩư nà tẩư rườn, đây hơn pỏ hẩư hóm ngần pẻng: bố mẹ cho đám ruộng tốt hơn là cho một hòm tiền bạc.
26. Cúa tin mừng nặm bó, cúa pỏ mẻ nặm noòng: của cải do mình tự làm ra thì có mãi như nước mỏ thường xuyên chảy ra, của cải của bố mẹ thì như nước lũ ập về rồi cạn hết.
27. Tua cáy tốp pích slam pày dắng khăn: con gà vỗ cánh ba lần mới gáy (chỉ việc phải suy nghĩ kỹ trước khi nói).
28. Hết ngày kin bấu lẹo, khột khẻo kin bấu đo; thật thà ăn không hết, dối trá, lừa lọc ăn đâu no.
29. Nộc quất pây khằn nà doái doái, me nhình bấu chắc hết pjải pjền hên: bìm bịp đi qua bờ ruộng thong thả, con gái không biết dệt vải thành cầy, cáo (ý chỉ phụ nữ phải biết dệt vải để vun vén cho gia đình).
30. Kin tắp phặp lừm: ăn miếng gan chóng quên công việc, việc học hành chậm tiến bộ (người còn trẻ không nên ăn miếng gan).
31. Kin nặm chứ cốc bó: uống nước nhớ nguồn.
32. Kin mác nhằng chứ cốc chứ co/Nhân dân chứ Bảc Hồ mại mại: ăn quả còn nhớ gốc nhớ cây, nhân dân nhớ Bác Hồ mãi mãi.
Cảnh sắc, con người, ẩm thực, văn hóa… Cao Bằng có sức hấp dẫn vô cùng lớn, hoàn toàn có thể khiến du khách say đắm chẳng muốn về. Mong rằng, những bài thơ về Cao Bằng cùng chùm thành ngữ, tục ngữ, ca dao về Cao Bằng do VOH tổng hợp đã giúp bạn cảm nhận được một phần vẻ đẹp từ “viên ngọc xanh” của núi rừng Đông Bắc này.