- Những bài thơ về sông Đà hùng vĩ
- Thơ về sông Đà thơ mộng, trữ tình
- Tranh sông Đà (Ngô Quân Miện)
- Đi thuyền trên sông Đà buổi chiều (Khương Hữu Dụng)
- Sông Đà (Trần Quang Quý)
- Mấy khúc sông Đà (Trần Lê Văn)
- Tiếng đàn Balalaica trên sông Đà (Quang Huy)
- Đà giang (Vũ Hoàng Chương)
- Lời hát trên sông Đà (Vương Trọng)
- Nắng sống Đà (Yến Lan)
- Thơ tặng bạn Nga ở sông Đà (Nguyễn Bùi Vợi)
- Bên sông Đà nghĩ về Nguyễn Quang Bích (Xuân Hoàng)
- Rặng vải ven sông Đà (Nguyễn Hữu Toàn)
- Các bài thơ về sông Đà của Tản Đà
Sông Đà không chỉ là dòng sông huyền thoại gắn liền với những truyền thuyết của người Việt, là dòng sông mẹ của các dân tộc vùng Tây Bắc mà còn là nguồn cảm hứng của rất nhiều nhà văn, nhà thơ. Dưới ngòi bút của các văn nghệ sĩ, Đà Giang hiện lên khi thì dữ dội, hung bạo, lúc thì lãng mạn, êm đềm. Những bài thơ về sông Đà do VOH chọn lọc sẽ giúp bạn khám phá trọn vẹn vẻ đẹp của dòng sông kỳ bí này.
Những bài thơ về sông Đà hùng vĩ
“Đường lên Mường Lễ bao xa /Trăm bảy cái thác, trăm ba cái ghềnh”. Sự dữ dội, hiểm trở của sông Đà đã từng được lột tả rất chân thực trong những tác phẩm văn học. Với chùm thơ viết về sông Đà, một lần nữa chúng ta lại có dịp trầm trồ trước vẻ đẹp hùng vĩ của con sông huyền thoại, kỳ bí và oai linh của Đà Giang.
Với sông Đà (Ngô Quân Miện)
Ghềnh réo nguồn xa, hồn vẫn ngóng
Núi xanh khói quặn một chiều mong
Ai xuôi - xuôi tiếng gà trên sóng
Ngụp lặn thơ tôi sải ngược dòng.
Với sông Đà (Vũ Quần Phương)
Tôi đi với sông Đà
Bao lần rồi vẫn lạ
Tôi thuộc ngầm thuộc đá
Tôi thuộc lũ, thuộc dòng
Nhưng sớm nay cuối xuân
Bổn đỏ bừng thân đuốc
Một cây gạo ven bờ
Cháy cả trời lẫn nước
Cái tiếng hát bất ngờ
Ào vào tôi bất chợt!
Sống cuộc đời sông nước
Tôi lấy nước làm nhà
Nước là bầu là bạn
Tôi nhìn nước trên sông
Gắng hiểu dòng dưới đáy
Sau ánh mắt lặng yên
Vui buồn đâu dễ thấy
Sông Đà quen thuộc ấy
Nói hết cùng tôi chưa?
Bài thơ ngắn tặng con sông dài (Phạm Ngọc Cảnh)
Muốn có người xuôi để hỏi
lời mênh mang ai thấu hết sông Đà
tháng trước lũ về không biết nói
chỉ ồn ào bọt sóng tràn qua
Con sông này đang chảy xiết vào ta
lưu lượng mới vỗ lên là chóng mặt
thơ làm gì đo kịp sức trườn xa
chỗ bạn bè anh với thời gian đuổi bắt
Mũi thép khoan sẽ nói lời ruột đất
cho anh hay ngoài lán dột công trường
em buộc giùm thêm áo che mưa, võng bạt
tiết ngâu còn ướt rượt nhiều hơn.
Mai mốt đến sông Đà (Bằng Việt)
Sẽ chẳng còn dòng sông ngang ngược đổi từng mùa
Những mũi đá nhe nanh trên Thác Bờ hiểm hóc
Chẳng còn dáng còng lưng trên mũi thuyền độc mộc
Mãi tự thuở xăm mình xuôi ngược đất Phong Châu!
Con khủng long vươn dài hai trăm cây số dốc
Quật nát những rừng già khoét lõm những hang sâu
Gầm thét tự hồng hoang sắp đến ngày im phắc
Khi vách đập chèn ngang hàm thép chịt ngang hầu!
Cả một trời sao sa sẽ vãi tung trên đất
Tỏa ánh sáng con người ánh thắm thiết dựng xây
Cả một vòm không gian sẽ phả lên hơi mát
Tự hồ chứa mênh mông phơi phới mặt guơng đầy
Ta sẽ nói điều chi khi gặp nhau ngày ấy
Hay chỉ cần chìa tay: Tang chứng một đời mình
Tang chứng mỗi việc làm, mỗi vết chai nỗ lực
Mỗi thử thách, chiến công, kèm cả mỗi hy sinh!
Dòng sông của anh, dòng sông của em (Lai Vu)
Dòng sông Đáy quê em
Sông trăng hay sông lụa
Nong kén vàng như lúa
Tròn vạnh một góc trời
Là sông dâu, tằm ơi
Sóng xanh như mắt trẻ
Sao giống nhau đến thế
Tiếng mưa như tiếng tằm ăn
Dòng sông Đà quê anh
Đá dựng ghềnh dựng thác
Mênh mông ngàn sóng bạc
Đàn voi đá nhấp nhô
Sông cho anh làm thơ
Về sức gầm của sóng
Về tầm cao chiều rộng
Những thiết kế công trình
Bình minh trên công trường
Mở ra trên dòng thác
Nguồn than trắng vô biên
Nước reo thành điệu nhạc
Dòng tơ và dòng thác
Sao gắn bó với nhau
Áo lụa sáng đèn màu
Đêm liên hoan em hát
Cuộc đời lên bát ngát
Chúng mình đi dựng xây
Anh lại gặp em đây
Hai dòng sông họp bạn.
Xem thêm:
32 bài thơ về quê hương đất nước, thơ 4 chữ về quê hương
35+ bài thơ về thiên nhiên hay, câu thơ về phong cảnh thiên nhiên khiến bạn say đắm
Top những bài thơ về núi rừng thiên nhiên hùng vĩ
Thơ về sông Đà thơ mộng, trữ tình
Bên cạnh hình ảnh hiểm trở và hung bạo, sông Đà cũng có lúc đầy thơ mộng, trữ tình. Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân: “Con sông Đà tuôn dài tuôn dài như một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện trong mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban hoa gạo tháng hai và cuồn cuộn mù khói núi Mèo đốt nương xuân” (trích tùy bút Người lái đò sông Đà).
Vẻ đẹp dịu dàng ấy trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều nhà thơ. Những bài thơ về sông Đà đầy ý vị đó cũng giúp chúng ta được chiêm ngưỡng một vẻ đẹp khác của thiên nhiên, đất nước mình.
Tranh sông Đà (Ngô Quân Miện)
Tặng Quang Dũng
Bạn cho tôi tranh bạn vẽ sông Đà
Bông lau tím, buổi chiều quê, bến bãi
Câu thơ cũ, trời mây tôi tắm mãi
Sóng đôi bờ ru vỗ tuổi thơ xa
Không vẽ núi, tôi vẫn nhìn thấy núi
Cái màu xanh đáy nước: sắc Ba Vì
Ra thế đó, những sắc màu của đất
Vẫn chìm sâu trong đáy mắt người đi.
Đi thuyền trên sông Đà buổi chiều (Khương Hữu Dụng)
Trên mặt Đà giang dưới bóng chiều
Trông qua Non Nước cảnh đìu hiu
Trời giăng hắc ám luồng mây kéo
Chuông giục hoàng hôn tiếng sóng reo
Theo nước vởn vơ tăm cá lội
Gọi bầy inh ỏi giọng chim kêu
Thuyền ai thơ thẩn dòng sông đó?
Tìm bến cùng ta gấp mái chèo!
Sông Đà (Trần Quang Quý)
Chảy vào tôi những con sóng vang lời dòng sông
những bước chân dọc ngang tâm sự cát
bóng con đò nằm lép ngực đêm
tiếng đục tiếng trong bồi lở hoang liêu chưa chịu
nín dòng
Đâu bến Trung Hà ngày em thiếu nữ
neo mắt thuyền đêm
mỗi cuộc đời gột lớp lớp sóng
em còn đứng đợi đò tận phía ngày xưa?
Sông Đà chảy vào tôi tiếng vỗ cánh bầy sếu
mùa đông
những đàn chim di trú bỏ cái rét Nàng Bân ở lại
bỏ sương khói mùa đông lót rạ gầy
tôi từng bay trên đôi cánh lãng mạn về phương Nam
cùng bầy sếu
phương Nam phương Nam, lòng ta những chân trời!
Thúng mủng dần sàng, yếm sồi bao lưng lụa
mắt liếc dao cau mà nhớ cay trầu
mà nhớ ngõ làng mùa rê thóc
mẹ đội lễ sang nhà bà ngoại ngày giỗ chạp
lâu lắm rồi không còn nghe tiếng sếu
tiếng vỗ cánh loài chim đã vĩnh viễn chôn vào
bầu trời?
Sông Đà dâng lên những quả đồi đất đỏ trung du
tôi ôm dòng sông nghe giai điệu bè trầm ngàn xưa
kể chuyện
gác lên sông những lườn cong nhớ
môi phù sa khép bóng hoàng hôn
mãi khuấy trong tôi nhịp những con thuyền.
Mấy khúc sông Đà (Trần Lê Văn)
Sông say
Sông Đà sắp sửa về Đông
Lại quành nẻo Bắc, chơi trong xứ Đoài
Mang theo núi, cuốn theo trời
Mặt nước sóng sánh, mắt người đong đưa
Sông say hát vỗ bến bờ
Đến Khê Thượng, hoá thành thơ Tản Đà
Con thuyền đuôi én
Con thuyền đuôi én lượn bay
Qua sóng, qua gió, qua ngày, qua đêm
Sông Đà, thác dữ cũng êm
Chở chồng, chở vợ, chở duyên, chở tình
Ba mươi năm ấy, ta mình
Khi lặn lội, lúc nổi nênh với thuyền
Sông và núi
Sông Đà, sông ái sông ân
Thuốc lá hoa tím say xuân sông Đà
Bên kia, Lưỡi Hái không xa
Thần Nông đi gặt, chắc là bỏ quên
Bên đây là núi Tản Viên
Sơn Tinh thắng lũ, ngồi yên canh trời
Tiếng đàn Balalaica trên sông Đà (Quang Huy)
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca
Như ngọn gió bình yên
Thổi qua rừng bạch dương dìu dặt
Nghe rụt rè
Như tia mắt
Người thiếu nữ soi mình trong đáy giếng
Nghe mơ hồ
Như tiếng hát
Trong bồng bềnh sương núi
Nghe vời vợi
Như cánh thiên nga
Bay khuất nẻo mây xa...
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca
Như ngọn sóng
Vỗ trắng phau ghềnh đá
Nghe náo nức
Những dòng sông nóng lòng tìm biển cả
Như khúc dân vũ Cáp-ca
Nhịp chân quay khiến mắt nhìn chếnh choáng
Nghe hào phóng
Như ngọn gió Xi-bia
Thổi hút cuối trời...
Trên sông Đà
Một đêm trăng chơi vơi
Tôi đã nghe tiếng đàn Ba-la-lai-ca như thế
Một cô gái Nga mái tóc màu hạt dẻ
Ngón tay đan trên những sợi dây đồng.
Lúc ấy
Cả công trường say ngủ cạnh dòng sông
Những tháp khoan nhô lên trời ngẫm nghĩ
Những xe ủi, xe ben sóng vai nhau nằm nghỉ
Chỉ còn tiếng đàn ngân nga
Với một dòng trăng lấp loáng sông Đà.
Ngày mai
Chiếc đập lớn nối liền hai khối núi
Biển sẽ nằm bỡ ngỡ giữa cao nguyên
Sông Đà gửi ánh sáng đi muôn ngả
Từ công trình thủy điện lớn đầu tiên
Khi ấy những người bạn Nga sẽ ở đâu
Hàn cực Véc-khôi-an
Hay đỉnh cao I-éc-cút?
Ở những vùng nào trên Liên bang Xô-viết
Lại mở những công trình thuỷ điện vẻ vang.
Nhưng vĩnh viễn sẽ còn ở Việt Nam
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca lay động
Tiếng đàn, ấy là biểu tượng
Cho tâm hồn Nga
Như đêm nay
Rung một khoảng sông Đà.
Đà giang (Vũ Hoàng Chương)
Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ,
Trăng thượng tuần cao sáng ngập bờ
Đâu đó Tầm Dương, sầu lắng đợi,
Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ.
Có lẽ ngàn xưa là đáy sông.
Đêm đêm giọt lệ gái xa chồng.
Đè theo đôi tiếng tỳ hư ảo
Dâng tới thuyền ai ngủ bến không.
Chén đã vơi mà ngập gió sương,
Men càng ngây ngất ý Tầm Dương.
Gót sen kỹ nữ đâu bên gối,
Tìm ái ân xưa, dễ lạc đường!
Cánh rượu thu dần vạn dặm khơi,
Nẻo say hư thực bóng muôn đời,
Ai đem sáo trộn sầu kim cổ?
Trăng nước Đà giang, mộng Liễu Trai.
Lời hát trên sông Đà (Vương Trọng)
Đá tảng thành ghế đá
Công trường hóa công viên
Mang ánh chiều lấp loá
Bạch đàn hay bạch dương?
Con sông Đà bất chợt
Mơ màng và dịu êm
Khi các anh xích lại
Bài ca ấy bay lên
Giọng trầm trầm hơi thở
Theo nhịp đàn Ghi-ta
Biết lúc này anh nhớ
"Chiều Mát-xcơ-va"
Tôi hát cùng giai điệu
Dù không thuộc lời Nga
Có gì đâu khó hiểu
Khi ta ngồi bên ta
Khi anh mang tuổi trẻ
Hát với nước sông Đà
Nhịp tim trong áo thợ
Ta quen nhau lâu rồi
Nhưng ngày hè nắng lửa
Đá cũng đổ mồ hôi
Da anh như quả chín
Cần trục quay giữa trời
Tay anh như chão bện
Kéo cáp cùng tay tôi
Khúc quan họ tôi yêu
Bao lần anh cùng hát
Khi chưa quen tiếng Việt
Bàn tay anh đệm đàn
Lòng theo về Kinh Bắc
Với sông Cầu, sông Thương
Trời sẫm màu hoàng hôn
Nhìn ngôi sao đỉnh núi
Lòng anh vừa gặp lại
Một ngôi sao quê nhà
Ấm nồng từng cơn gió
Lời ca ấy vang xa
Sông Đà hoà sóng vỗ
"Chiều Mát-xcơ-va".
Nắng sống Đà (Yến Lan)
Qua đò lạ bến đêm mưa
Sang canh khảm khắc ngủ chưa bản mường?
Sao còn mế đó đầu thang?
Sàn trong chiếu trải như dường chờ con...
Ngoài trời mưa vẫn cứ tuôn
Có se chiếc áo hong luồn sào tre?
Ngày mai còn những suối khe
Giữa hai sườn núi rét nghe đã tràn
Bỗng đâu trong giấc mơ màng
Trở tay nghiêng, nắng đến choàng bên hông
Nửa như ríu ríu vô lòng
Nửa như bế bế bồng bồng đi chơi
Nghe làn tóc gội se hơi
Nghe con chim sẻ sân phơi nhặt mùa
Thơm thơm mùi cải nên dưa
Lại nồng men đất sá bừa lật qua
Nắng gần thoắt đã nắng xa
Lòng như theo nắng chợt ra chợt vào
Lạnh vai, sực nhớ đầu sào...
Ô hay! trời vẫn rào rào đổ mưa
Khi con nằm giữa nắng mơ
Ấy khi đốt lửa mẹ hơ áo giùm
Phải chăng ánh lửa bập bùng
Là tia nắng ấm mẹ trùm mộng con,
Mưa còn đứt nối từng cơn
Nhưng mang nắng ấy vượt nguồn, con qua
Nắng ơi, Gìơ nắng rất xa
Phải từ bản lẻ sông Đà, nắng lên.
Thơ tặng bạn Nga ở sông Đà (Nguyễn Bùi Vợi)
Kỷ niệm ngày sinh cháu
Vắng mặt anh ở nhà
Bạn bè không ai hỏi
Biết anh ở sông Đà.
Ơi sông Đà. sông Đà
Với chị thành thân thuộc
Việt Nam nghìn dặm xa
Mà lòng trong gang tấc
Anh sang với chúng tôi
Ngăn sông làm thuỷ điện
Vùng đất nghiệt đới này
Làn đầu tiên anh đến
Nắng ở đây nắng rát
Rét thì rét tái tê....
Anh đã sống những ngày
Bánh mì đen bẻ nửa
Mưa tuyết chân không giày
Chỉ mù gió...gió
Nên bao nhiêu gian khổ
Anh gánh cùng chúng tôi
Anh như là con thoi
Giữa bộn bề công việc
Công trường nắng như nung
Ngực mồ hôi nhỏ giọt
Anh bập bẹ tiếng Việt:
-Sông Đà. ơi sông Đà!
-Sông Đà. ơi sông Đà!
Chị có hình dung được
Những bản Mường chon von
Đêm lập lòe ánh đuốc
Những vùng quê châu thổ
Đèn dầu như sao sa
Bỏng một hôm nhận được
Lấp lánh điện sông Đà...
Chúng tôi biết nhiều đêm
Ngắm vầng trăng sẻ nửa
Anh nhớ một căn phòng
Có hoa treo trước cửa
Bồi hồi một gương mặt
Thơ dại một nét cười
Ôi cả con, cả vợ
Nỗi nhớ thành mấy mươi?
Nghìn dặm xa chúng tôi
Mà chị gần gũi lắm
Vì chị chia với anh
Từng đêm mưa ngày nắng
Có anh và có chị
Trong nhịp điệu sông Đà
Thơ chân tình tôi lặng
Cả hai người bạn Nga.
Bên sông Đà nghĩ về Nguyễn Quang Bích (Xuân Hoàng)
"Lòng trung không nỡ bỏ Tây Châu
Giữ lấy Thao, Đà, dải thượng lưu"
Khẳng khái lời thơ còn lại đó
Hai bầu máu nóng, một dòng châu!
Giây phút cuối, trước khi nhắm mắt
Nhà thơ đã gặp lại Sông Đà
Sông Đà, Suối Rút, Tây lên đóng
Sự nghiệp trung quân ngã thế cờ!
Tôi đứng, chiều nay, trên phố Đúng
Vẫn còn sang sảng vọng lời thơ
Tiếng âm vách đá đêm trăng lạnh
Khỏa sóng chân lau ngập kín bờ
Phố Đúng sẽ thành Thành-Phố-Điện
Hay chăng người-giữ-nước-non ơi!
Nước non khôn giữ, người ôm hận
Gửi lại đời sau ánh lửa ngời
Hoa gạo chiều nay hồng phố núi
(Ngày xưa hoa gạo rụng chiều vơi)
Sông Đà đỏ nước triền miên chảy
Hát mãi trong tôi điệu tuyệt vời.
Rặng vải ven sông Đà (Nguyễn Hữu Toàn)
Một chiều hè dưới gốc cây vải cổ
Tựa vào nhau nhìn sóng nước sông Đà
Em ao ước có thuyền xuôi Hà Nội
Đưa chúng mình trở lại chốn phồn hoa
Hết đạn bom hai đứa về Hà Nội
Nhưng không chung trên một con thuyền
Mỗi kẻ mỗi đường lạc vào khói bụi
Sông nhập dòng, tình nỡ phân đôi!
Nay nhớ bạn về thăm bến cũ
Tìm gốc cây vải cổ xưa ngồi
Nhận ra nhau lao chao lá vẫy
Tu hú kêu hoài nhắc nhở chuyện chúng tôi
Rặng vải ven sông buồn không xanh tốt nữa
Em phiêu bạt nơi nao, có nhớ bến sông này?
Tôi chờ đợi, úa chiều, nát cỏ
Chẳng cánh buồm nào ngược gió đến nơi đây!
Xem thêm:
Tuyển tập thơ về Điện Biên, ca dao, tục ngữ về Điện Biên hay nhất
Những bài thơ về Phú Thọ, ca dao, tục ngữ Phú Thọ
Thơ về Yên Bái, những câu ca dao, tục ngữ về Yên Bái
Các bài thơ về sông Đà của Tản Đà
Viết về sông Đà, ngoài Nguyễn Tuân, chúng ta còn phải nhắc tới Tản Đà - bậc thi bá giữ vị trí cầu nối giữa thơ cũ và Thơ mới đầu thế kỷ 20. Bút danh Tản Đà được lấy từ núi Tản sông Đà - nơi chôn rau cắt rốn cũng là nguồn cảm hứng bất tận của ông. Dưới đây là một số bài thơ về sông Đà của Tản Đà.
Tự vịnh (Tản Đà)
(đêm giao thừa năm Quý Dậu với năm Giáp Tuất)
Sông Đà núi Tản đúc nên ai
Trần thế xưa nay được mấy người?
Trung hiếu vẹn tròn hai khối ngọc
Thanh cao phô trắng một cành mai
Bạc tiền gió thoảng: thơ đầy túi
Danh lợi bèo trôi: rượu nặng vai
Giáp Tuất giời sai tiên nữ xuống
Thiên thu đặc cách cái xuân dài.
Ngày xuân thơ rượu (Tản Đà)
Trời đất sinh ta rượu với thơ
Không thơ không rượu sống như thừa
Công danh hai chữ mùi men nhạt
Sự nghiệp trăm năm nét mực mờ
Mạch nước sông Đà tim róc rách
Ngàn mây non Tản mắt lơ mơ
Còn thơ còn rượu còn xuân mãi
Còn mãi xuân còn rượu với thơ.
Quê nhà chơi mát cảm hứng (Tản Đà)
(trước Hữu Thanh)
Con đường vô hạn, khách đông tây
Ta nhớ ai mà đứng mãi đây?
Nước rợn sông Đà con cá nhẩy
Mây trùm non Tản cái diều bay
Nặng như quả đất mà xoay được
Cao đến ông giời khó với thay!
Giời, đất, cá, chim đều tự đắc
Ở đời ai dễ chẳng vung tay!
Nhớ bạn sông Thương (Tản Đà)
(Đưa ông Tham Toàn và các bạn làng thơ trên phủ Lạng vì lỗi hẹn không đến chơi)
Ngồi buồn nhớ bạn sông Thương
Nhớ ai ta nhớ nhưng đường thời xa
Ước sao Thương nối sông Đà
Ta buông chiếc lá lên mà rượu thơ
Không đi để những ai chờ
Mà ta thơ rượu bây giờ với ai!
Thơ đầy túi, rượu đầy nai
Đà, Thương đôi ngả cho người sầu thương
Nhớ ai là bạn văn chương
Cho ta bối rối vấn vương tơ lòng
Ngày xuân "dê béo, rượu nồng"
Tiếc hay ai hỡi đôi dòng sông Thương
Những ai là bạn văn chương
Yêu nhau thì hoạ chữ "thương" mấy vần
Họa may Hà Bá xoay vần
Thương giang, Đà thủy có lần nối nhau.
Thề non nước (Tản Đà)
Nước non nặng một nhời thề
Nước đi đi mãi không về cùng non
Nhớ nhời nguyện nước thề non
Nước đi chưa lại non còn đứng không
Non cao những ngóng cùng trông
Suối tuôn dòng lệ chờ mong tháng ngày
Xương mai một nắm hao gầy
Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương
Giời tây chiếu bóng tà dương
Càng phơi vẻ ngọc nét vàng phôi pha
Non cao tuổi vẫn chưa già
Non thời nhớ nước, nước mà quên non!
Dẫu rằng sông cạn đá mòn
Còn non còn nước hãy còn thề xưa
Non xanh đã biết hay chưa?
Nước đi ra bể lại mưa về nguồn
Nước non hội ngộ còn luôn
Bảo cho non chớ có buồn làm chi!
Nước kia dù hãy còn đi
Ngàn dâu xanh tốt non thì cứ vui
Nghìn năm giao ước kết đôi
Non non nước nước không nguôi nhời thề.
Trong lịch sử, sông Đà gắn với liền với truyền thuyết về lịch sử cội nguồn dân tộc và nhiều huyền tích khác. Ngày nay, nó là “dòng sông ánh sáng”, dòng sông của thơ ca , nhạc họa… Mong rằng, chùm thơ về sông Đà sẽ giúp bạn hiểu thêm về dòng sông mẹ của các dân tộc vùng Tây Bắc nước ta.
Đừng quên theo dõi chuyên mục Sống đẹp của VOH để cập nhật các bài viết mới nhất nhé!