- Thơ về những vị anh hùng trên “đất lửa” Quảng Bình
- Thơ Quảng Bình hay nhất
- Thơ về người con gái Quảng Bình
- Bài thơ ngắn về Quảng Bình
- Thơ hay về các địa danh tại Quảng Bình
- Đá Nhảy (Đinh Hương Giang)
- Chút ngẫu hứng sông Son (Hà Nhật)
- Đêm nghe giọng hò khoan Lệ Thủy (Kim Cương)
- Đêm trên Cửa Hác (Lê Anh Phong)
- Đồng Hới (Trương Vĩnh Hạnh)
- Trước biển Hải Ninh (Trương Văn Quê)
- Động tiên Phong Nha (Trương Vĩnh Hạnh)
- Đèo Đá Đẽo (Mai Văn Hoan)
- Qua sông Lý Hòa gặp đèo Lý Hòa (Hồng Thế)
- Kiến Giang ơi! (Lý Hoài Xuân)
- Thơ về Quảng Bình dành cho những người con xa xứ
- 20 câu ca dao, thành ngữ, tục ngữ về Quảng Bình
Từ xưa đến nay, Quảng Bình nổi tiếng là vùng đất “địa linh, nhân kiệt” và “văn vật”, là cái nôi thu hút và đào luyện nhiều hiền tài, nhân tài của đất nước như Lý Thường Kiệt, Trần Bang Cẩn, Hồ Cưỡng, Hoàng Hối Khanh, Đào Duy Từ, Đại tướng Võ Nguyên Giáp… Mặc cho sự khắc nghiệt của thiên nhiên, sự tàn phá của chiến tranh, mảnh đất ấy luôn ẩn chứa những điều kỳ diệu, vẫn sáng lên ý chí kiên cường, chung sức đồng lòng của người dân nơi đây. Trong bài viết sau, hãy cùng VOH điểm qua những bài thơ hay, ca dao, tục ngữ về Quảng Bình.
Thơ về những vị anh hùng trên “đất lửa” Quảng Bình
Quảng Bình là vùng đất giữ vị trí chiến lược quan trọng trong các cuộc trường chinh chống đế quốc Mỹ. Chính vì thế mà nơi đây được biết đến là vùng “đất lửa” với hàng triệu tấn bom của Mỹ dội xuống tàn phá không kể ngày đêm. “Thời hoa lửa” kiên cường ấy đã được đưa vào thơ ca, điển hình như những bài thơ ấn tượng sau.
Mẹ Suốt (Tố Hữu)
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình
Mẹ rằng: Quê mẹ, Bảo Ninh
Mênh mông sóng biển, lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều, nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua
Lấy chồng, cũng khổ con ra
Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa...
Bây chừ sông nước về ta
Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào
Bây chừ biển rộng trời cao
Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân!
Ông nhà theo bạn “xuất quân”
Tui may cũng được vô chân “sẵn sàng”
Một tay, lái chiếc đò ngang
Bến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngày
Sợ chi sóng gió tàu bay
Tây kia mình đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua!
Kể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng!
Ngẩng đầu mái tóc mẹ rung
Gió lay như sóng biển tung, trắng bờ...
Gan chi gan rứa, mẹ nờ?
Mẹ rằng: Cứu nước, mình chờ chi ai?
Chẳng bằng con gái, con trai
Sáu mươi còn một chút tài đò đưa
Tàu bay hắn bắn sớm trưa
Thì tui cứ việc nắng mưa đưa đò...
Ghé tai mẹ, hỏi tò mò:
Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo?
Mẹ cười: Nói cứng, phải xiêu
Ra khơi ông còn dám, tui chẳng liều bằng ông!
Nghe ra, ông cũng vui lòng
Tui đi, còn chạy ra sông dặn dò:
“Coi chừng sóng lớn, gió to
Màn xanh đây mụ, đắp cho kín mình!”
Vui sao, câu chuyện ơn tình
Nắng trưa cồn cát Quảng Bình cũng say...
(4/11/1965)
Tượng đài bất tử (Trương Vĩnh Hạnh)
Giữa đại ngàn Trường Sơn
Ngày cuối hạ
Tháng Bảy! Neo vệt nhớ cuối rừng
Suối rì rầm ngàn xưa chảy
Mây ngập ngừng
Lau xám tư lự
Đây cua chữ A, ngầm Ta Lê… Phu La Nhích*
Hang Tám Cô nhang khói xoáy lên trời
Những vòng cung dựng thành dấu hỏi (?)
Thắp nén hương đồng đội chơi vơi
Tôi nhẩm đọc dẫu bao năm đã thuộc
Tên các cô: Tơ, Mai, Loan, Lương
Và các anh Vụ, Kỹ, Huệ, Phương**… chưa đủ
“Mười nghìn đồng đội nằm rải Trường Sơn
Mười nghìn hài cốt chưa về khói hương”***
Tuổi mười tám đôi mươi trẻ mãi
Đường 12A, đường Quyết Thắng, đường Mười
Đường Thống Nhất phải đổi đắp bằng xương máu
Xin hãy đăng quang nước mắt em
Và nước mắt mẹ tôi!
Hang Tám Cô, ngã ba Đồng Lộc
Khúc hát ru, điệu ví dặm Truông Bồn
Đêm nghĩa trang Trường Sơn trời sao linh nhiệm
Những hồn thiêng sông núi hiển linh
Đài tưởng niệm khảm khắc tên tuổi
Mộ có danh và bao ngôi mộ vô danh?
Và cốt xương đã hóa thành bất tử
In lên thời gian đất Mẹ yên lành!
* Địa danh trên đường 20 Quyết Thắng.
** Tên các liệt sỹ hy sinh tại hang Tám Cô.
*** Thơ Nguyễn Hữu Quý trích trong bài “Khát vọng Trường Sơn”
Gửi Kiều cho em năm đánh Mỹ (Chế Lan Viên)
Hai trăm năm ngày kỷ niệm Nguyễn Du
Pháo sáng đốt trên nhà của Nguyễn
Em có yên tâm để đọc Truyện Kiều
Buổi trăng lửa chếch soi tiền tuyến?
Gió mùa Thu xào xạc hoa lau
Anh qua nhà của Nguyễn chả dừng lâu
Nhớ đến Nguyễn, ngước nhìn Hồng Lĩnh vậy
Bến phà Vinh bom "cắt" hai đầu...
Có ngờ đâu cồn cát trắng cây xanh
Gặp Nguyễn nơi đây trên đất Quảng Bình
Đất hỏa tuyến những chàng trai lớp bảy
Lại ngâm Kiều sau một cuộc giao tranh
Bốn phía ruộng đồng mái rạ bờ tre
Trận địa nằm man mác giữa hương quê...
Thơ dân tộc lẫn màu nâu dân dã
Nên câu Kiều đồng vọng, họ còn nghe
Đêm thắng giặc Bảo Ninh, mẹ Suốt ngâm Kiều
Mẹ dám đâu quên cái thuở khổ nghèo
Nhà ai đó lẩy Kiều, câu được, mất
Mẹ nấp gốc dừa, nước mắt ràn theo
"Thuyền ai thấp thoáng"... Đất trời về ta
Nhật Lệ sông dài, đò mẹ lại qua
Câu thơ Nguyễn cũng góp phần chống Mỹ
Một mái chèo trong lửa đạn xông pha
Hai trăm năm... ờ nhỉ... hai trăm năm
Thuở vui buồn... Kiều sống giữa lòng dân
Xưa tiếng võng ru hời đêm lạnh giá
Nay cỏ mềm xanh nõn tận trời xuân
Đất nước mình nghèo lắm, hỡi em yêu
Cho đến giọt lệ cha ông cũng còn có ích với ta nhiều...
Dẫu súng đạn nặng đường ra hỏa tuyến
Đi đường dài, em giữ Truyện Kiều theo.
Em bé Quảng Bình (Huy Cận)
Yêu sao em bé Quảng Bình
Tinh mơ đi học, tự mình nguỵ trang
Một vòng lá giắt lưng mang
Rừng xanh chuyển động trên đàng cùng em
Cành mua chen với cành sim
Lá thơm khuynh diệp cài thêm một chùm
Túi cơm, cặp sách ung dung
Không quên một đoạn dây thừng cầm tay
Hỏi em: chăn dắt trâu cày?
Hay khi tắm giặt thòng dây kéo gầu?
Em rằng: Mỹ nhảy xuống đâu
Các anh, các chú bắt mau trận tiền
Chúng em dây trói dây niền
Mỗi em ba thước thắt liền chẳng tha!
Quảng Bình anh dũng quê ta
Sớm em đi học cũng ra chiến trường.
(28/7/1966)
Quảng Bình, đêm nghe bom toạ độ (Bằng Việt)
Một đêm thức dậy dăm lần
Toạ độ xa, toạ độ gần - bom rơi,
Cầm canh, pháo kích liên hồi
Dưới trăng suông, thấy cây đồi sém đen...
Bỗng nghe... róc rách triều lên
“Huầy dô” - Lại tiếng đẩy thuyền ra khơi,
“À ơi” - Lại tiếng ru hời
Râm ran sông nước, cuộc đời... vây quanh.
Nằm trong thao thức bình minh,
Tiếng gà - quen đến giật mình: Quê hương!
(1972)
Chiếc nón Quảng Bình (Bùi Công Minh)
Anh đi công tác miền xa
Nón Quảng bình, gửi làm quà tặng em
Xinh xinh cái nón đội lên
Nhỏ nhoi bóng mát mà xanh một trời
Trải bao gió dập mưa dồi
Đỉnh non cũng đấy, vòm trời cũng đây
Cũng là mềm mại đôi tay
Hàng hàng lá xếp, dày dày yêu thương
Tháng năm gian khổ chiến trường
Nghiêng nghiêng dáng nón coi thường đạn bom
Dẫu loang vêt máu đỏ hồng
Càng tươi màu lá trắng trong suốt đời...
Món quà đất lửa em ơi
Đội lên mà nhớ bầu trời miền Trung
Bầu trời nắng đốt như nung
Cái vành nón ấy - một vùng bom rơi
Một vùng nguyên vẹn nụ cười
Nón che... sóng sánh mắt người đưa duyên
Một trời ân nghĩa đó em
Phải đâu một chút khoảng râm trên đường
Đội lên lòng khát yêu thương
Màu da khát nắng chiến trường chói chang...
Khoảnh khắc đầu tiên đất Quảng Bình (Đỗ Quảng Hàn)
Chân rát bỏng gần tháng trời đi bộ,
bỗng bàng hoàng Tân Ấp cháy hoàng hôn.
Thung lũng hẹp, lèn đá rền bom nổ,
bàn tay ai vẫy đón phía toa goòng.
(6/1968)
Nhịp cầu em gái (Trần Nhật Thu)
1.
Hồi đó là mùa mưa
Đường trơn, lầy lội
Những cô gái Quảng Bình hay cười, ít nói
Cáng chúng tôi đi
Qua rừng sâu, truông rậm, suối khe
Con đường giao liên nhiều sên vắt
Mười ngón chân bấm sâu xuống đất
đom đóm lập loè lùm cây
Pháo sáng vừa đủ soi khuôn mặt
Trời, những khuôn mặt thơ ngây
2.
Con đường qua nhiều tuyến giặc
Có đêm dừng chân bên trạm rừng
Các cô húp vội bát cháo
Nhai mấy đọt rau mưng
Đỡ chúng tôi ngồi dậy
Và lời ca bay trong nhớ thương...
3.
Một đêm
Đồng chí nằm võng bên khe khẽ rên
Một cô trẻ nhất, kêu lên:
- Không thể qua được nữa
Chúng tôi lắng nghe ào ào cơn lũ
Sôi dòng khe
Sôi sục lòng người
Làm sao đây? Trời sắp sáng rồi
5.
- Không, không thể ở bên này được
Ngày mai, ngày mai, bọn giặc
Cơn lũ gầm lên, thách thức
6.
Bỗng hiện lên những cánh tay
Những cánh tay như cành sen đỏ
Nâng chúng tôi qua dòng suối lũ
Mái tóc nào còn khét mùi bom?
Bàn tay nào chưa lành vết đạn xuyên?
Chúng tôi được chuyển
Trên những bàn tay em gái
7.
Hôm sau về đến trạm
Nằm trên tấm võng tăng
Nhớ nhịp cầu em gái
Nước mắt rưng rưng.
(Na Trầm, tháng 1/1971)
Xem thêm:
24 bài thơ về kháng chiến anh hùng bất khuất
20+ bài thơ về người lính Việt Nam anh hùng, bất khuất
24 bài thơ về lòng yêu nước hào sảng, khí thế của các thi sĩ Việt Nam
Thơ Quảng Bình hay nhất
Những mất mát trong thời chiến cùng sự khắc nghiệt của thiên nhiên cũng không thể nào khuất phục ý chí và nghị lực của người dân Quảng Bình. Bằng chứng là hiện nay, vùng đất “gió Lào cát trắng” đã chuyển mình, trải dài những cánh đồng lúa trĩu hạt, đồng tôm, những đồi cao su; rồi đến các khu công nghiệp, nhà máy điện gió, điện mặt trời… Những thay đổi ấy đã tạo nên “màu sắc” cho sự đổi mới trên mảnh đất Quảng Bình.
Nhật Lệ (Cảnh Giang)
Những cầu vòng vắt qua
Nối đôi bờ Nhật Lệ
Từ suối nguồn ra bể
Mang theo ngàn ước mơ.
Dòng sông của tuổi thơ
Qua thăng trầm cay đắng
Như dòng sông phẳng lặng
Mà sóng ngầm xốn xang…
Mừng lịch sử sang trang
Đào Duy Từ thành lũy
Bên Tam Tòa bom Mỹ
Dấu tích thời chiến tranh…
Để Nhật Lệ long lanh
Soi tượng đài Mẹ Suốt
Nhấn chìm quân xâm lược
Trang sử ngời chiến công.
Hát về một dòng sông
Đã qua thời đạn lửa
Cho tình người chan chứa
Xứ Hoa Hồng mộng mơ.
Cho Nhật Lệ sông thơ
Phát huy bao truyền thống
Mãi phất cao ngọn cờ
Thầm nuôi bao hy vọng
Đồng Hới rợp trời hoa.
Quảng Bình vang khúc ca
Sông xanh hòa gió lộng
Thành phố vàng sôi động
Nhật Lệ chào nắng mai.
Âm vang (Việt Phương)
Ta đi giữa tâm hồn ta đó
Người thương đất nhớ Quảng Bình ơi
Cồn cát trắng ngời đồi đất đỏ
Hồng vân gỗ gõ biếc xanh trời
Ơi vì sao nhỏ soi chung thu
Em vẫn chờ anh giữa Quảng Bình
Đêm lắng êm đềm đêm Ngư Thuỷ
Ta ngẩng nhìn lên, em của anh
Hay bởi lòng ta yêu mến quá
Đâu đâu quen lạ thấy đều yêu
Một tuyến đường lên đèo Mụ Giạ
Một tiếng gà vui Nhân Trạch chiều
Cái giọng Quảng Bình tha thiết thế
Dòng thơ Nhật Lệ đậm đà sao
Ta tưởng ngày xưa nghe tiếng mẹ
Ru tự trong nôi ấm ngọt ngào
Ta đến đất này ta lớn lên
Đồng bào đồng chí quý thương thêm
Việt Nam ở Quảng Bình đẹp lắm
Một chất hiên ngang thấm dịu hiền
Một tâm hồn mở rất hồn nhiên
Cười vui đôi má thoảng đồng tiền
O dân quân hát trên đồi ấy
Có phải anh hùng cũng chính em
Em nhỉ vui sao thời đánh Mỹ
Tổ quốc cho ta có Quảng Bình
Những ngày em bắn tan bầy quỷ
Quê nhà rực sáng cả hành tinh
Thăm làng ta ghé trại mồ côi
Các con ta khoẻ má hồng tươi
Đọng một tia buồn trong khoé mắt
Ta hiểu rằng ta nợ suốt đời
Phiên chợ cuối năm kề Đồng Hới
Mẹ ta mua một thỏi hương trầm
Vẫn màu xanh ấy nhành rau cải
Mà sao mát rượi hỡi mùa xuân
Ta đứng trên nhiều bom đạn lắm
Nên trời thêm mộng đất thêm thơ
Nơi đầu tuyến lửa gì cũng đậm
Đậm nghĩa hy sinh đậm tiếng hò
Đất Quảng Bình đây rất âm vang
Mỗi bước chân đi vọng miền Nam
Phơn phớt mưa xuân vờn Phong Thu
Đất mở lòng rung cánh mai vàng
Đi lên đi lên trên Trường Sơn
Núi xa mùa đến chuyển xanh rờn
Chiến trường đang gọi đoàn ta đó
Đường lớn quân vào đỏ sắc son
Ta đón giao thừa trong xóm nhỏ
Đêm nay trời tỏ một vì sao
Tim thắt nghẹn ngào ta nín thở
Nghe Bác mừng xuân tựa buổi nào
Giữa đất anh hùng vang tiếng Bác
Nghe sao náo nức Quảng Bình ơi
Ta dựng đời ta trên xác giặc
Trong vắt dòng Gianh mát dạ Người.
(Tết Canh Tuất, 2/1970)
Quảng Bình quê hương tôi (Phạm Trường Giang)
Quảng Bình ơi hoa lửa một thời
Những đoàn quân oai hùng xuôi ngược xẻ Trường Sơn
Cô dân công nơi hỏa tuyến rạng rỡ mắt cười
Xua gió Lào
Đập tan đạn bom cày xới đêm ngày
Vững niềm tin trận đánh, ngời ánh Xuân về
Quê hương tôi quyết chí câu thề
Một lòng vì Tổ quốc sớm ca vang khúc khải hoàn chiến thắng
Quảng Bình ơi mảnh đất kiên cường mà tôi yêu quý
Địa linh sinh nhân kiệt
Bao năm gian khổ, nay hồi sinh sức sống tuyệt vời
Ơi quê hương Quảng Bình mến yêu của tôi
Về đây sao tim tôi cứ mãi bồi hồi
Nơi Đảo Yến án ngữ biển Đông, giữ biển trời
Quyện một màu biển trong xanh ngọc biếc
Ôi những hàng cây nghiêng mình ru khúc hát bên người
Quảng Bình ơi tôi say đắm những dòng người
Vượt không gian bên hương trầm nghi ngút suốt ngày đêm
Quảng Bình ơi lời núi sông còn mãi vang vọng
Dòng Sông Gianh xanh in bóng vẽ oai hùng sĩ khí ngàn đời
Sơn Đòong động ơi lưu nhớ mãi thuở ban sơ
Quảng Bình ơi người tiếp bước bậc tiền bối dựng cơ đồ
Ôi những khối khóc, những bàn tay làm giàu thêm đất mẹ
Đèo Ngang đây án ngữ lời thề còn giữ ngàn đời
Sử thi xưa mãi đọng lại trong tâm hồn bao thế hệ
Bình minh lên, ánh dương rạng rỡ khắp năm châu, bốn bể
Quảng Bình ơi, người mãi toả sáng rạng ngời.
Quảng Bình ( Ý Nhi)
Con tàu đã đi qua
Tiếng còi thổi vô tâm
Màu khói xám tan dần trên cây cỏ
Như vẫn qua bao miền đất đỏ
Bao hàng Thông, đồng ruộng bên đường
Chỉ mình tôi biết Quảng Bình
Và chợt hiểu, đây miền ta yêu mến
Sau xa cách lặng im, không hò hẹn
Bỗng sững sờ, chính đất của mình đây
Tôi chợt hiểu lòng tôi qua suốt tháng ngày
Qua những dòng sông, cánh rừng, thành phố
Qua suốt ca chia lìa, gặp gỡ
Đã trở về chính đất của mình đây
Đã trở về những động cát gió bay
Nơi em chết giữa năm mười tám tuổi
Nơi bom nổ, trơ vơ thành Đồng Hới
Em đắp đường, áo vá, tóc vàng hoe
Đã trở về đồi sỏi vắng cây che
Nắng gay gắt trên bờ công sự
Anh khẽ hát bài ca ngọn cỏ
Mắt xa xăm dõi phía chân trời
Đã trở về thời tuổi trẻ của tôi
Ngụm nước lá Sim qua buổi chiều Quảng Trạch
Đêm bên biển, đợi thuyền, không ngủ được
Ngỡ gió vừa đổi hướng dưới bờ thông
Chân đi qua gai góc những dặm đường
Hoa lau trắng theo dấu người phơ phất
Hoa Mẫu Đơn đỏ tươi, hoa Chạc Chìu tím ngát
Quân kéo về, màu cỏ úa thân quen
Em nói câu gì, chú bé mặc áo đen
Tôi hoà lẫn trong sắc màu, giọng nói
Tôi thảng thốt, lo âu, chờ đợi
Lá cờ bay thắm thiết trước hàng quân
Đêm dài nghe súng giặc phía bờ Nam
Lòng theo mãi về nguồn sông Bến Hải
Đất ấy mở dưới bàn chân nhẫn nại
Trời ấy xanh khao khát mắt ta nhìn
Thời tấm lòng tin cẩn, yêu thương
Bàn tay mở trước bàn tay bè bạn
Tôi chợt hiểu giữa cuộc đời ta sống
Có những điều chẳng dễ nhận ra đâu
Có những điều hệ trọng, lớn lao
Bỗng nhận biết khi về miền đất cũ
Khi con tàu đã đi qua, chỉ mình ta ở lại
Và sững sờ, chính đất của mình đây.
Những câu hát ở Quảng Bình (Nguyễn Phúc Ưng Bình)
Núi Đâu Mâu cao bao nhiêu trượng
Sông Linh Thuỷ sâu bấy nhiêu tầm
Dừng thuyền đợi khách tri âm
Lệ Sơn với dãi Minh Cầm không xa
Khi trông lên đò Trạm
Khi ngó xuống Luỹ Thầy
Đố ai có biết dạ nầy thương ai?
Thở với than nghe càng thêm bận
Không than không thở thêm giận thêm phiền
Con còng còng xe cát làm viên
Anh thương em lắm có tuyền đặng không?
Cánh chuồn chuồn nhởn nhơ trên mặt nước
Tiếng ve ve vang dậy cả phương trời
Con còng còng dại lắm anh ơi!
Cong lưng xe cát sóng dồi lại tan.
Xem thêm:
27 bài thơ về Lạng Sơn hay, ca dao, tục ngữ Lạng Sơn
Tuyển tập những bài thơ, ca dao tục ngữ về Tây Ninh xúc động nhất
Tổng hợp ca dao tục ngữ Đồng Nai, thơ về Đồng Nai hay nhất
Thơ về người con gái Quảng Bình
Người con gái Quảng Bình hội tụ nhiều đức tính tốt đẹp. Và chính vùng đất “gió Lào cát trắng” này đã tôi luyện cho họ sự bản lĩnh, mạnh mẽ và nét đẹp vô cùng rắn rỏi.
Em là cô gái Quảng Bình (Nguyễn Hữu Lai)
Em là cô gái Quảng Bình!
Lớn lên từ những công trình quê hương
Nắng mưa chẳng nhạt má hường
Gian lao chẳng ngại bước đường em qua
Tay em dệt gấm, thêu hoa...
Làm ra hạt ngọc - phù sa cho đời
Điện, đường, trường, trạm... sáng ngời
Quê hương đổi mới cuộc đời vươn cao!
Lúa thơm hương nắng ngọt ngào
Gió thơm hương biển dạt dào cá tôm
Từ thành thị đến nông thôn
Ấm no, hạnh phúc, mạnh giàu, văn minh!
Một lòng theo Đảng vững tin
Năng động, sáng tạo, dịu hiền, nết na...
Như từ truyện cổ bước ra
Em là cô Tấm cũng là nàng Tiên!
"Răng rứa mô tê…" (Lê Anh Phong)
Gặp em đây
Nghe câu “răng rứa…”
Buổi ban đầu, nào có hiểu “mô tê…”
Mà sâu lắng mặn mòi chi lạ
Miền Trung ơi, nơi mưa nắng dãi dầu…
Đất cằn cỗi
Nuôi người gan góc
Lắm nắng nhiều mưa cho đời lắm phong trần
Cứ nhỏ nhẹ giọng miền Trung rắn rỏi
Mà thiệt tình “hết giận, càng thương…”
Ơi miền Trung
Eo lưng ruột thắt
Phải đất lắm gian truân cho người lắm nồng nàn
Không trù phú như hai miền Nam, Bắc
Miền Trung mình đôn hậu, thủy chung.
“Răng rứa mô tê…”
Nghe mà thương đến rứa
Giọng nói quê mình mộc mạc dễ quen
Nét dân dã mà sâu tình nặng nghĩa
Mà ấm nồng, sâu lắng yêu thương…
Một lời nói
Một gói tình vấn vít
Ơi miền Trung “răng rứa mô tê…”
Cứ dân dã, cứ hồn nhiên chân mộc
Mà đằm lòng… thao thức mọi miền quê… !
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay (Mai Văn Hoan)
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay
Mây sẽ trắng hơn áng mây anh vừa ngắm
Nước sẽ mát hơn chỗ nước anh vừa tắm
Tiếng sóng vỗ bờ sẽ thiết tha hơn
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay
Thiên hạ ngỡ em là tiên giáng thế
Anh sánh vai em đi bên bờ bể
Cho sóng giỡn đùa với những dấu chân
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay
Gió vuốt ve làn tóc mây buông xõa
Nắng hôn môi cho thắm hồng đôi má
Cho anh hóa thành những đợt sóng say
Nếu có em biển Nhật Lệ chiều nay…
Xem thêm:
68 bài thơ về con gái hay và ý nghĩa nhất
46 bài thơ hay về phụ nữ xưa và nay, thơ về vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam
60 câu ca dao tục ngữ thành ngữ về phụ nữ - lời gửi gắm từ cha ông xưa
Bài thơ ngắn về Quảng Bình
Dưới đây là những bài thơ ngắn hay về Quảng Bình mà bạn có thể tham khảo.
Giấc mơ (Ngô Đức Hành)
Người nông dân
mấy đời vỡ đất
tay cuốc, tay cày trỉa hạt...
Khuôn mặt đất gan gà
Sông Gianh xanh hoài hoa lá
gió Lào úp mặt câng câng
Chân anh buộc vào đất
mẹ xưa kể giấc mơ sự thật
ước ao nằm lòng
Anh vỡ cuộc đời bằng cuốc, bằng vồ
bằng linh nghiệm
ai bảo thánh thần không ban khí công?
Dọc con đường này
cánh đồng ngun ngút
Hạt lúa cúi đầu để bước lên cao
Giấc mơ đầu
đắm đuối
vì sao đậu mãi bờ nôi.
Quê mình (Trần Dzụ)
Qua sông lại nhớ con đò
Mái chèo bịn rịn bên bờ Kiến Giang
Giọng hò khoan nhặt ngân vang
Đò về tấp nập mùa vàng nặng bông
Qua đò ai nỡ lìa sông
Đâu là bến đục, bến trong mát lành
Bồi hồi thăm lại quê mình
Khắc ghi trong dạ nghĩa tình khó quên.
Sen Đồng Hới (Nguyễn Thanh Vân)
Mải mê những mùa sen Tây Hồ
Anh bỏ quên một mùa sen Đồng Hới
Sen không mọc từ bùn đen
Sen mọc từ cát trắng
Phủ xanh khoảng trời hố bom*
Nở hồng lên áo em
Lá sen như những chiếc nón xanh
Hứng nắng lửa gió Lào
Níu bóng Lũy Thầy
Nghiêng che chiều hè phố
Những búp đêm không ngủ
Uống gió nồm Nam
Ướp trăng Nhật Lệ
Cho riêng vùng cát một sắc hương
Dưới nhũ trăng
Những hạt cát pha lê ánh lên
Trong nhụy sen và trên môi mềm
Dẫn dụ anh về mùa sen quê mẹ…
(*) "Khoảng trời hố bom" là tên một bài thơ của nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ
Mời anh về xứ Lệ (Nguyễn Đại Duẫn)
Mời anh về Lệ Thủy quê em
Dòng Kiến Giang trong xanh nước biếc
Vang nhịp hò khoan ngược xuôi Mũi Viết
Văn Võ song toàn - Võ Đại tướng lừng danh
Anh hãy về xứ Lệ đi anh
Thẳng cánh cò bay cánh đồng hai vụ
Gió lộng Đại Phong mãi còn ghi nhớ
Em gánh mùa về duyên đôi má bồ quân
Anh hãy về xứ Lệ đi anh
Phá Hạc Hải mênh mông sóng nước
Con tôm rì rào lung linh trăng biếc
Con cá quẫy đuôi lấp lánh rạng đông
Anh có về xứ Lệ em không
Con gái vùng chiêm thật thà dịu mến
Đêm trăng lên đôi bờ hò hẹn
Bên nhịp cầu nối những bờ vui
Anh hãy về xứ Lệ anh ơi
Cho Kiến Giang xanh xanh màu dải lụa
Cho câu hò dạt dào thương nhớ
Cho duyên chúng mình thắm mãi tình quê.
Nỗi niềm với Đồng Hới (Ngô Mậu Tình)
Ai đã cho một Đồng Hới để yêu
Với phố nhỏ nồng nàn hương hoa sữa
Đêm thao thức nỗi niềm riêng với biển
Trăng khuyết gầy như chiếc nón quê anh.
Đồng Hới ơi! Nhịp cầu thênh thênh
Cho ta gửi nắng đầu mùa hạ đến
Ai xui khiến mắt em chiều hút gió
Ta như thuyền chìm đắm giữa trùng khơi.
Ta nhìn em, mắt em đôi mắt biển
Nghe nồng nàn muối mặn giữa đêm khuya
Nghe thao thiết bờ môi em dậy sóng
Cuốn giùm ta những cay đắng muộn phiền.
Đồng Hới ơi! Ta yêu đến vô cùng
Như yêu hoa hồng như yêu ngày tháng
Yêu Đồng Hới bởi có người em gái
Lạc trong chiều với phố nhỏ ngày xưa.
Bâng khuâng Quy Đạt (Lý Hoài Xuân)
Một vùng núi ngọc trầm tư
Già như cổ tích trẻ như trăng rằm
Núi ngồi núi đứng núi nằm
Quy Đạt ơi! Núi vẽ trăm dáng hình
Bâng khuâng tôi đứng ngắm nhìn
Vầng trăng hư thực nổi chìm trong mưa
Nào ai người của ngày xưa
Biết chăng Quy Đạt thuở chưa có người
Yêu nhau chọn chỗ trao lời
Tình đôi lứa hóa núi đôi mãi còn
Tiếng chim hót động sườn non
Nhắc ai một thuở đạn bom tìm về
Nhắc ai mắc nợ trăng thề
Với ai một thuở đam mê tình đời
Núi nằm núi đứng núi ngồi
Quy Đạt ơi! Quy Đạt ơi! Gió đàn
Dưới vòm trời biếc mơ màng
Tôi dâng Quy Đạt muôn vàn nụ hôn.
Quê mình (Hoàng Thị Kiều Thanh)
Quê hương mình đâu cũng đẹp như tranh
Duyên dáng Ba Cồn bên Linh Giang huyền thoại
Tàu cá khuya về háo hức bến bãi
Hải sản tươi ngon Chợ Mới hữu tình
Quê hương mình điện sáng lung linh
Nhà cao tầng đẹp xinh màu mới
Những đường hoa khoe sắc xuân phơi phới
Già trẻ gái trai đằm thắm nghĩa tình
Quê hương mình bất khuất kiên trung
Bao thế hệ chung tay tô thêm trang sử
Đất mẹ anh hùng trường tồn vạn thuở
Theo Đảng dẫn đường xây đất nước phồn vinh
Đây giang sơn gấm vóc quê mình
Tích sử Bến Lội, Đình Làng… chói lọi
Tiếp bước tiếp dựng xây nông thôn mới
Ôi tự hào biết mấy quê mình ơi!
Tự hào đất mẹ Quảng Bình (Trần Dzụ)
Quảng Bình - đất Mẹ ta ơi!
Mấy trăm năm…. nhớ một thời thương đau
Ngày nào là “… đất Ô Châu”
Mà nay đổi mới đẹp giàu nên thơ!
Từ Đèo Ngang đến Hạ Cờ
Tàu vươn khơi rộng, ắp bờ cá tôm
Khói vờn nhà máy sớm hôm
Cánh đồng “hai huyện” hương thơm ngát trời
“Quảng Bình quật khởi” rạng ngời
Hoa thơm trái ngọt sinh sôi bốn mùa
Phong Nha huyền ảo như mơ
“Vương quốc hang động”, Vũng Chùa nghìn thu
Qua cầu Nhật Lệ sóng ru
Nhớ đò mẹ Suốt hút thù cháy thiêu
“Bát danh hương” thắm niềm yêu (*)
“Đường Hai mươi” ấm nắng chiều… “Tám cô”(**)
“Vừa lòng” du khách ra vô
Vùng quê “Hai giỏi” bây giờ tiến nhanh
Mừng vui: Viên kim cương xanh(***)
Quảng Bình ắt sẽ mười phân vẹn mười.
(*) Bao gồm: Văn, Võ, Cổ, Kim, Sơn, Hà, Cảnh, Thổ
(**) Nơi 8 thanh niên xung phong bị bom Mỹ vùi lấp trong hang
(***) Lời Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ngợi khen Quảng Bình
Xem thêm:
Tuyển tập thơ về Cà Mau, ca dao, tục ngữ Cà Mau hay nhất
Thơ về Đà Nẵng, ca dao tục ngữ về Đà Nẵng hay nhất
57 bài thơ về Hà Giang - vùng đất địa đầu Tổ quốc
Thơ hay về các địa danh tại Quảng Bình
Quảng Bình là một tỉnh có "biển bạc rừng vàng", có đồng bằng "hai huyện" nhất nhì trong cả nước, có núi sông hùng vĩ với nhiều cảnh quan tự nhiên đẹp vô ngần. Ngoài ra, trong lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước, Quảng Bình còn lưu giữ nhiều di tích văn hóa lịch sử. Từ những điều trên, vùng đất này đã trở thành địa điểm du lịch hấp dẫn. Những địa danh nổi tiếng cũng được các thi sĩ đưa vào thơ ca.
Đá Nhảy (Đinh Hương Giang)
Vắt vào biển lặng một vai
Thì thào sóng thở ngỡ ai tự tình
Nhìn trời ta tự hỏi mình
Nắng lim dim nắng bình minh hay chiều?
Quờ tay chạm phải bờ yêu
Ơi à Đá Nhảy có nhiều gió không?
Năm sao khách sạn trăng lồng
Mặn mòi hương biển tang bồng khách sang
Nhớ ai Đá Nhảy mơ màng
Ra về em cũng đa mang ới lòng
Biển trời như thực như không
Nước mây ôm núi bềnh bồng hôn nhau
Cung đàn vọng mãi mai sau
Trái tim Đá Nhảy - xanh màu quê hương.
Chút ngẫu hứng sông Son (Hà Nhật)
Dòng sông Son nước xanh rất xanh
Như những buổi xưa tiên ngồi chơi cờ nơi cửa động
Như từ buổi anh chưa gặp em
Như từ buổi lòng em lòng anh còn hoang sơ
Dòng sông Son nước xanh rất xanh
Nơi bến vắng em gái làng gánh nước
Lòng em gái như nước sông Son chiều chiều chưa xôn xao
Chiếc đòn gánh hơi nghiêng làm hơi chau vò nước
Dòng sông Son nước xanh rất xanh
Ước gì mỗi khi lòng buồn hay đau
Ta được về ngay đi thuyền trên sông Son
Dòng sông Son nước xanh rất xanh.
Đêm nghe giọng hò khoan Lệ Thủy (Kim Cương)
Buông mình giữa dòng Kiến Giang
Khuya về
một mảnh trăng vàng che thân
Bỗng nghe một giọng hò ngân
Khoan khoan chi nữa
mà khoan giữa chừng
Khoan... khoan...
lòng cứ lưng lưng
Nhịp chày giã gạo
còn dừng đợi ai
Giọng hò chín mái ngân dài
Mái chè, mái nện khoan thai nhịp nhàng
Hò khơi, hò lỉa rộn ràng
Mái nhì, mái xắp mênh mang lòng người
Mái ba, mái ruổi không nguôi
Nậu xăm, hò lỉa xé trời vang lên
Hò khoan
vang khắp mọi miền
Xứng tầm xứ Lệ
xứ hiền hào hoa
Giọng hò dịu ngọt thiết tha
Qua năm tháng
hóa bài ca anh hùng
Ngợi ca Thánh Giáp lẫy lừng
Xuân Bồ oanh liệt đi cùng thời gian
Đại Phong gió mạnh
chuyển làn
Thành tấm gương sáng
mở màn thi đua...
Mơ màng
trong nhịp chèo khua
Thương em đội cả nắng trưa giữa đồng
Nóng ran
rát cả má hồng
Hong từng hạt lúa
vàng đồng quê ta...
Giọng hò vui nhộn
đậm đà
Rộn vang khắp cả quê nhà đêm nay!
Đêm trên Cửa Hác (Lê Anh Phong)
Đêm trở về cửa sóng, ngóng trăng lên
Sông huyền thoại, dập dềnh trăng huyền thoại
Vẫn con đò xưa
Vẫn bờ bến ấy
Nơi ngã ba sông mà chẳng ngã ba lòng.
Sông kể chuyện ngày xưa có những “đoàn con gái
Chạy vô thăm chồng gặp trộ mưa dông”(*)
“Gánh nặng đường trơn” (*) leo đèo Ngang trồi trụt
Để “cây lá hoa chen”(**), thơ Bà Huyện nao lòng.
Sông kể chuyện ngày nay có những nàng tiên mới
Cả gan thay trời trị hạn, khơi sông
Đưa điện về quê, trồng cây trên núi trọc
Để năm tháng xênh xang nón mới chợ Ba Đồn.
Đêm trở về cửa sóng, ngóng trăng lên
Sông huyền thoại, dập dềnh trăng huyền thoại
Hiện thực cứ dào lên roi rói
Cuồn cuộn dòng trôi
Tâm sự vơi đầy ...
Cửa sóng
Ngã ba
Trời nước hội
Niềm say …
……….
(*) Ca dao Quảng Bình
(**) Thơ Bà Huyện Thanh Quan
Đồng Hới (Trương Vĩnh Hạnh)
Chiều về Đồng Hới nồm lên
Sông xanh Nhật Lệ phố quen tìm về
Xuân đi, vừa chớm sang hè
Bồn chồn giông chuyển, nhạc ve tự tình
Ai lên phố Cộn gót xinh
Tôi về Nam Lý ngược tìm bóng hoa
Dọc đường Hưng Đạo, nắng pha
Đường Nguyễn Du chứa bao la tình người
Trăng nằm sóng soãi chơi vơi (*)
Sóng trăng vỗ mãi chân trời ca dao
Muôn con sóng mặn dạt dào
Vỗ yêu triền cát xôn xao ánh hồng
Cầu Nhật Lệ uốn trăng cong
Quảng Bình quan, nét hoa văn tự tình
Mạch thiêng Bàu Tró quê mình
Biếc xanh Nhật Lệ, Bảo Ninh xanh cùng
Mái chèo mẹ Suốt trên sông
Dừa xanh chải gió, phố hồng tên Hoa (**)
(*) Ý thơ Hàn Mặc Tử
(**) Đồng Hới trước đây còn gọi là thị xã Hoa Hồng
Trước biển Hải Ninh (Trương Văn Quê)
Mỗi loài cây xanh một sắc xanh
Những động cát choài ra biển cả
Ngọn gió lào thổi cong mùa hạ
Hải âu tìm chi trên ngọn sóng vô cùng?
Đây Hải Ninh cát trắng nao lòng
Đêm xuống chậm ngày như vô tận
Biển trào lên nồng nàn vị mặn
Thức bãi bờ thức hạt cát long lanh
Khát chân trời và khát biển xanh
Con dã tràng lao ra phía sóng
Cỏ mặt trời bình yên triền cát bỏng
Lặng thầm xanh một sắc riêng...
Động tiên Phong Nha (Trương Vĩnh Hạnh)
Động Tiên tôi đến một ngày
Không gian tĩnh mịch đắm say mơ màng
Mạch dâng vú đá thơm lòng
Thiên thai hứng giọt đợi trông cõi thiền
Sông Son xuôi chảy ngày đêm
Câu hò xứ núi càng thêm mặn mà
Ngàn năm mây trắng la đà
Thuyền rồng bơi giữa xanh xa ảo huyền
Ngược chiều lạc chốn động tiên
Mê cung đàn đá ưu phiền rụng rơi
Chân vân nhũ đứng, nhũ ngồi
U hoài chi rứa mấy người văn nhân?!
Nước trườn qua ngõ thời gian
Mà thành động tích tháng năm để đời
Mà đây khoan nhặt ngân lời
Mà tim rừng gõ rối bời tơ vương
Mịt mùng giữa chốn khói sương
Tiên Sơn, hang Tối, Thiên Đường…hang Va
Trạ Ang suối lượn mây tà
Tóc tiên vai núi, rừng già đê mê
Bồng lai tiên cảnh ai về
Còn xin neo hẹn câu thề nghìn xưa.
Đèo Đá Đẽo (Mai Văn Hoan)
Ngày xưa, trèo đèo Đá Đẽo
Cứ ngỡ lên trời với xe
Đá Đẽo hay ai đẽo đá?
Trập trùng: Trăm núi, ngàn khe…
Chiều nay, trèo đèo Đá Đẽo
Một mình, một ngựa ruổi rong
“Tuấn mã” tung bờm nước kiệu
Đưa ta vượt đèo như không
Ta đứng đỉnh đèo Đá Đẽo
Ngước nhìn về phía xa xa
Bên suối, ai đang xõa tóc
Hình như đang ngóng chờ ta?
Qua sông Lý Hòa gặp đèo Lý Hòa (Hồng Thế)
Làng ở giữa con sông và dãy núi
Sông Lý Hòa và đèo cũng Lý Hòa
Lý bao nhiêu cũng hòa giai điệu vỗ
Biển bên nhà ru con sóng ngân nga
Làng ở giữa con sông và dãy núi
Những lời ca cát cất giữ mặn mòi
Giong buồm lên là người đi tứ xứ
Việc bán buôn câu chuyện của đầu môi
Làng ở giữa con sông và dãy núi
Giọng dẻo mềm cứ “giăng” “giữa” mà yêu
Nơi đất học thành danh nhiều khoa, giáp
Nơi tuổi thơ tắm mát những câu Kiều
Làng ở giữa con sông và dãy núi
Ngôi đền xưa như một chấm hồn quê
Dẫu đi đâu, ở đâu vẫn không quên nguồn cội
Tiếng ầu ơ níu gọi ta về…
Nói sao hết bao nhiêu là thương mến
Nơi đất lành, nở tím một loài hoa
Nơi biển biếc, vầng trăng xanh hò hẹn
Tôi yêu làng như nơi đã sinh ra.
Kiến Giang ơi! (Lý Hoài Xuân)
Từ trời xanh từ núi xanh
Hay từ lòng mẹ mà thành Kiến Giang?
Từ trong thăm thẳm thời gian
Tôi nghe tiếng mẹ hò khoan vọng về
Nơi tôi thầm gọi nôi quê
Có con sóng dịu vỗ về trái tim
Có nụ cười lúc bình minh
Lao xao cát nói, lặng thinh cánh chuồn
Để tôi có một tâm hồn
Lắng trong nước thấm tận nguồn dân ca
Nối rừng xa với biển xa
Ngọt như sông lại mặn mà như sông
Để trưa đứng bóng giữa đồng
Đỡ em cơn khát cháy lòng đợi tôi
Sông là gương của bầu trời
Cũng là gương của em - người tôi yêu
Phải chi điệu lý chiều chiều
Lỡ rơi mà vướng mái chèo người đưa
Trong ngày nắng đục ngày mưa
Câu ca lượn giữa bốn mùa đầy vơi
Thương bờ cát mịn lẻ đôi
Nên sông sớm tối ngược xuôi một mình
Đâu Lệ Thuỷ đâu Quảng Ninh
Một khúc sông mấy tâm tình đò ngang
Ơi tha thiết giọng hò khoan
Nghe em hát ngỡ Kiến Giang ru mình!
Xem thêm:
Top những bài thơ về du lịch hay nhất
160 status hay khi đi du lịch giúp bạn lưu giữ hành trình đáng nhớ
108 câu đố về danh lam thắng cảnh Việt Nam “hại não” nhất
Thơ về Quảng Bình dành cho những người con xa xứ
Đôi câu thơ hay về Quảng Bình sau thể hiện sự nhớ thương da diết, tình yêu sâu đậm của tác giả với mảnh đất và con người nơi đây.
Người về suối Moọc (Dương Văn Lượng)
Suối Moọc sáng nay đón tôi trở lại
đón một người thân
có chút dỗi hờn vương màu chờ đợi
trách ai quên lối cũ Trường Sơn!
vẫn long lanh trong xanh ngọc bích
nước từ lòng đất mọc lên
ngơ ngác nhìn những mắt hoa Vô Ưu (*)
đá rêu phong nghìn năm suy nghĩ
tóc thời gian vì nhớ người quên suối
róc rách cung đàn ngân khúc tình ca.
ngày ấy chống lầy cho xe anh qua
những binh đoàn hành quân ra trận
cung đường trần lưng gồng bom hứng đạn
suối ôm tôi vào lòng
gột sạch gió Lào khét mùi lửa cháy
trăng thượng huyền sóng nón xôn xao.
không check-in, tắm suối, nhảy cầu
chỉ lặng ngắm như ngày mới gặp
bóng ai dịu dàng soi mình bên thác
hồn nhiên cô gái mở đường.
mấy chục năm xa núi xa rừng
phố thị phồn hoa đèn xanh đèn đỏ
bến xe vỉa hè cao tầng... ngột ngạt
khát trong lành an nhiên nguyên sinh.
(*) Tên gọi khác của hoa Vàng Anh, một loài hoa màu vàng và cam, có ở suối Moọc, nở rộ cuối tháng ba đầu tháng tư, rất đẹp
Tiếng mõ tre (Ngô Mậu Tình)
Mùa này
em có về không?!
Tiếng mõ quê ta rộn ràng da diết.
Theo nhịp mõ, nhịp chầm tha thiết
Nôốc bơi làng mình
xuống bến rồi em ơi.
Ngày Lệ Thủy nước trắng cả đất trời
Điệu xố câu hò
cong cong hình bán nguyệt.
Ông đẽo mõ cho bơi đua ngày hội
Gốc tre làng theo sát mạn đò bơi.
Tiếng mõ tre vang dội biết bao đời
Cha bỏ cơm đang ăn chạy về dưới bến.
Mẹ lật đật sắm mua
cho con bộ quần áo mới
tiếng mõ tre cốc cốc giục người quê.
Em đang ở đâu năm nay có về
Lúa chiêm gặt xong
đồng làng ta thơm sữa.
Mấy chục năm rồi anh luôn ở đó
Tay vốc bùn non thêm yêu lắm quê mình.
Tiếng mõ tre
khó nói hết thành lời:
trong trẻo, uy nghiêm, trầm hùng dâu bể
chát như ổi non, lừng thơm mùi lúa mới
êm dịu ngọt ngào giác ngộ bờ mê.
Này em
Hãy về… làng mình mùa bơi trải
rần rật cờ hoa, nước trắng tung trời.
Ơi, Kiến Giang xanh! màu mắt em quyến rũ
Anh sẽ kể em nghe
chuyện người đánh mõ quê mình!
Đồng Hới hôm nay (Nguyễn Hữu Lai)
Em có về Đồng Hới hôm nay
Để được thấy bao điều mới lạ
Như nàng tiên sải mình trên biển cả
Lộng lẫy, nguy nga lớn dậy nhiều điều.
Đã từng qua nắng sớm, mưa chiều
Bao con người đi lên từ nghèo khó
Yêu Đồng Hới hơn máu xương ta đó
Cháy hết mình vì thành phố quê hương.
Về đây em! Muôn vạn tình thương
Răng rứa, mô tê… níu lòng ở lại
Năm tháng đi qua vẫn còn xanh mãi
Cho vầng trăng đừng lỗi hẹn mỗi đêm về!
Cảng hàng không bừng sáng mọi miền quê
Đưa thế giới thêm gần Việt Nam - Đồng Hới
Và em ơi! Sẽ thỏa lòng mong đợi
Đồng Hới đẹp giàu, hiện đại, văn minh.
Cầu qua sông kỳ vĩ những công trình
Như cánh tay dài vượt tầm bao thế kỷ
Khắp quê ta nông thôn, thành thị
Tạc dáng hình Đồng Hới những tầm cao!
Phố trẻ (Lê Ngọc Huân)
Ngày anh đi phố chưa thành tên gọi
Những con đường gầy guộc thời gian
Lũy thành xưa già nua trong ký ức
Rơi chiều vàng Đồng Hới bước chân xa
Hơn nửa đời xuôi ngược bôn ba
Nay trở lại làng xưa thành phố mới
Ta đón nhau về thỏa lòng mong đợi
Qua những con đường nắng cứ xôn xao
Phố lên từng ngày ngói mới tầng cao
Nhịp cầu cong nối hai bờ thương nhớ
Không còn những nỗi buồn cách trở
Tay trong tay cùng sánh bước qua sông
Sức trẻ hôm nay thành phố hoa hồng
Đang từng ngày vươn vai lớn dậy
Quê hương ơi tự hào biết mấy
Xốc lại hành trang Đồng Hới vào xuân.
Xao xuyến Quảng Bình quan (Lý Hoài Xuân)
Chợt gió, chợt mưa, chợt nắng
Vội vàng, xe khách chợt qua
Chợt hiện cánh cò, chợt sóng
Chợt ngân một điệu tình ca
Đông chợt qua, hè chợt đến
Chợt ròng, sông Lệ chợt lên
Ai với ai xưa chợt hẹn
Để cầu Dài chợt dài thêm?
Xao xuyến Quảng Bình quan: cỏ
Xao xuyến Quảng Bình quan: hoa
Ai chợt mong đêm trăng tỏ
Xao xuyến lòng ai đi xa?...
Xem thêm:
26 bài thơ lục bát về quê hương giúp bạn tìm về ký ức miền quê
32 bài thơ về quê hương đất nước, thơ 4 chữ về quê hương
Những bài thơ về nỗi nhớ trong tình yêu, thơ về nỗi nhớ quê hương
20 câu ca dao, thành ngữ, tục ngữ về Quảng Bình
Ca dao, tục ngữ về Quảng Bình mang đậm bản sắc của vùng đất nơi đây: chân chất trong văn phong ngữ điệu, thấm đẫm tình người trong nội dung và được những người dân quê mộc mạc lưu truyền từ đời này sang đời khác.
- Quảng Bình đẹp nhất quê ta
Mấy truông cũng vượt, mấy xa cũng gần. - Sơn, Hà, Cảnh, Thổ, Văn, Võ, Cổ, Kim.(*)
(*) Sơn, Hà, Cảnh, Thổ, Văn, Võ, Cổ, Kim: Tám ngôi làng nổi tiếng với truyền thống hiếu học, khoa bảng của tỉnh Quảng Bình ngày xưa: Lệ Sơn, La Hà, Cảnh Dương, Thổ Ngoạn, Văn Hóa, Võ Xá, Cổ Hiền, Kim Nại. - Bao giờ hết cát Mỹ Hòa
Sông Gianh hết nước, La Hà hết quan. - Quảng Bình là đất Ô Châu,
Ai đi đến đó quẩy bầu về không. - Quảng Bình có động Phong Nha,
Có đèo Mụ Giạ, có phà sông Gianh. - Quảng Bình là đất trường ca
Đất đai chi Bảo mà kéo Tây qua đóng đồn… - Dạ ai hoài cho dù xa ngái
Em xin chàng chớ ngại đừng nghi
Để em lên Đợi xuống Tuy
Đắt làm thuê, ế làm mướn đỡ khi đói lòng. - Quê ta một dải cát vàng
Đu đưa gió thổi một hàng dương xanh. - Chữ rằng nhân kiệt địa linh
Đất chung khí tốt mới sinh anh hiền. - Thương chi đồng nổi thương con
Nhớ chi đồng nhớ nước non quê nhà.
- Anh đi em ở lại nhà
Hai vai gánh vác mẹ già con thơ. - Tiếng hát ngư ông giữa dòng Nhật Lệ,
Tiếng kêu đàn nhạn trên ánh Hoành Sơn,
Một mình anh ngồi giữa sông Hương,
Tiếng ca theo khúc đoạn trường ai nghe. - Nước sông Gianh vừa trong vừa mát,
Truông Quảng Bình nhỏ cát dễ đi.
Dang ta ngứt ngọn từ bi,
Cho lòng bên nớ, bên ni kết nguyền. - Non Mâu vi bút, Hạc Hải vi nghiên.
- Ba Đồn một tháng sáu lần,
Chợ phiên tụ điểm xa gần bán mua. - Đò sông Gianh còn đương qua lại,
Chợ Ba Đồn một tháng sáu phiên. - Lô cốt An Dạ đã hai lần phá vỡ
Huống chi đồn này mà sợ anh ơi
Việt Minh ta hùng mạnh vô hồi
Mau mau anh trở về gấp kẻo đứt quai nôi uổng đời. - Ai lên Tuyên Hóa quê mình
Chè xanh mật ngọt thắm tình nước non. - Đêm khuya nghe trống kẻ Sen,
Nghe chuông kẻ Hạc, nghe kèn Thiện Yên. - Lũy thầy ai đắp mà cao
Sông Gianh ai bới, ai đào mà sâu?
Những bài thơ, ca dao, tục ngữ, thành ngữ hay về Quảng Bình không chỉ thể hiện tình cảm của tác giả về mảnh đất anh hùng này, mà còn tôn vinh những giá trị tốt đẹp, tình yêu thương con người và đấu tranh không mệt mỏi để giành lại độc lập, tự do cho dân tộc.
Đừng quên cập nhật liên tục những bài viết mới nhất, hấp dẫn nhất tại VOH Sống đẹp.